Tần Chiêu Chiêu nghe giọng điệu của bà cô, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó ẩn ý. Cô theo bản năng quay sang nhìn mẹ. Đúng lúc đó, Lý Lệ Hoa cũng vừa khẽ liếc bà cô, rồi lại quay sang con gái.
Bốn mắt nhìn nhau, Tần Chiêu Chiêu lập tức hiểu ra mẹ cô cũng đang cảm thấy không ổn.
Lý Lệ Hoa nháy mắt ra hiệu cho cô, rồi đứng dậy: “Để mẹ xem bố con nấu nướng đến đâu rồi.”
Tần Chiêu Chiêu không nghĩ ngợi nhiều, cũng đứng lên theo: “Mẹ, con đi cùng mẹ.”
Nói xong, cô cùng mẹ đi vào bếp.
Lục Trầm thấy vợ và mẹ vợ rời đi, cảm giác mình mà cũng đứng lên thì hơi bất lịch sự, bèn ở lại trò chuyện với bà cô.
Vào đến bếp, Tần Chiêu Chiêu lập tức hỏi nhỏ: “Mẹ, rốt cuộc bà cô đến nhà mình làm gì vậy?”
Lý Lệ Hoa bĩu môi, không trực tiếp trả lời mà nói: “Con phải hỏi bố con ấy.”
Tần Chiêu Chiêu tò mò nhìn bố mình. Ông đang tập trung xào rau trong chảo, thấy hai mẹ con bước vào thì cười nói: “Sắp xong rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Tần Chiêu Chiêu không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Bố, bà cô còn mang cả em họ đến đây là có ý gì vậy?”
Tần Trung nghe vậy liền thoáng khựng lại, ánh mắt có chút do dự, rồi ông liếc nhìn vợ mình.
Lý Lệ Hoa khoanh tay đứng một bên, vẻ mặt không mấy vui vẻ: “Nói đi, để con bé còn biết mà liệu.”
Tần Trung thở dài, gãi đầu rồi nhìn con gái: “Chiêu Chiêu, con biết rồi à?”
Lý Lệ Hoa nhếch môi, lạnh nhạt đáp: “Chẳng phải chúng tôi đến đây hỏi ông sao?”
Tần Trung có vẻ hơi bối rối, chưa kịp nói gì thì Lý Lệ Hoa đã hừ một tiếng, dứt khoát tuyên bố: “Tôi nói trước rồi đấy, tôi không đồng ý đâu. Nếu ông đồng ý thì tự ông ra ngoài mà nuôi.”
Tần Trung liếc ra phía phòng khách, hạ giọng nói:
"Bà nói nhỏ thôi, kẻo bà ấy nghe thấy."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!