Mặc dù đã viết thư qua lại nhiều lần với họ, cũng xem như quen thuộc phần nào, nhưng đây là lần đầu tiên cô thực sự gặp mặt, trong lòng không khỏi bồi hồi.
Cô giơ tay gõ cửa.
Bên trong vang lên tiếng bước chân, rồi cửa được mở ra. Nhưng người xuất hiện trước mặt không phải bố mẹ cô, mà là một người phụ nữ lớn tuổi xa lạ. Bà ta nhìn cô với vẻ dò xét, rồi cất giọng:
"Cô tìm ai?"
Tần Chiêu Chiêu thoáng sững lại. Dù trong trí nhớ của thân xác này không có hình bóng người phụ nữ này, nhưng cô vẫn nghĩ có thể mình tìm nhầm nhà. Nhưng nhìn lại số nhà, đây rõ ràng là nơi cô vẫn gửi thư về.
Cô do dự một chút rồi nói: "Tôi là Chiêu Chiêu. Đây là nhà tôi, còn bà là ai?"
Nghe vậy, người phụ nữ lập tức thay đổi thái độ, khuôn mặt giãn ra, nở nụ cười tươi:
"Ôi trời, Chiêu Chiêu đây sao? Bà cô của cháu đây mà, cô ruột của bố cháu đấy. Cháu không nhớ bà sao? Hồi bé, bà còn bế cháu suốt đấy!"
Tần Chiêu Chiêu cười gượng gạo. Cô không hề có chút ký ức nào về người này.
Cô cố giữ giọng điềm tĩnh hỏi: "Bà cô, bố mẹ cháu đâu rồi?"
"Bố cháu đang nấu ăn trong bếp, còn mẹ cháu ra ngoài mua đồ rồi. Vào nhà đi."
Bà cô cười niềm nở mời vào, nhưng thái độ của bà ta khiến Tần Chiêu Chiêu cảm thấy như mình là khách, còn bà ta mới là chủ nhân ngôi nhà này.
Bà cô nhìn sang Lục Trầm, dường như lúc đầu không nhận ra. Nhưng đến khi vào nhà, thấy rõ khuôn mặt anh, bà ta lập tức khen ngợi: "Ôi chao, đẹp trai quá! Đúng là quân nhân có khác. Mau ngồi đi, ngồi đi."
Lục Trầm lễ phép chào: "Chào bà cô, cháu là Lục Trầm."
Bố Tần Chiêu Chiêu lúc này đang nấu ăn trong bếp. Nghe thấy tiếng nói chuyện, ông vội ló đầu ra, vừa nhìn thấy con gái và con rể, khuôn mặt ông rạng rỡ hẳn lên. Ông vội bỏ xẻng xào vào nồi, tắt bếp, bước nhanh ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!