Lục Phi thật sự cảm thấy mệt mỏi. Cuộc sống như thế này, rốt cuộc đến khi nào mới kết thúc?
Anh đứng dậy, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát:
"Tùy em nghĩ thế nào cũng được. Nhưng nếu em còn muốn tiếp tục sống cùng nhau, anh mong hôm nay em đừng làm mọi người mất vui."
Nói xong, anh xoay người rời khỏi phòng.
Lục Phi đi thẳng vào bếp, vừa bước vào đã thấy Lục Dao đang ngồi xổm nhặt rau, đôi tay thoăn thoắt nhưng ánh mắt lại đầy suy tư.
Thấy anh trai vào, Lục Dao ngẩng đầu, cười nói:
"Anh, không cần giúp đâu. Em tự làm được mà, anh ra ngoài với chị dâu đi."
Lục Phi kéo một chiếc ghế ngồi xuống, thở dài:
"Cô ấy đâu phải trẻ con mà cần phải trông chừng. Hôm nay cô ấy không được khỏe, nên có chút khó chịu, em đừng để ý."
Lục Dao mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy hàm ý: "Anh nói gì thế, người một nhà cả mà, em không để bụng đâu. Anh cũng đừng để bụng nhé, ra ngoài với chị ấy đi. Hôm nay anh hai và chị dâu về, em không muốn có chuyện gì không vui."
Cô cố ý nói khéo, ngầm nhắc nhở rằng mỗi lần Giang Tâm Liên về nhà chồng đều gây ra không khí căng thẳng. Nếu lần này vẫn như vậy, e rằng ai cũng sẽ khó chịu.
Lục Phi hiểu ý, chỉ cười nhạt: "Không sao đâu."
"Vậy thì tốt, anh ra ngoài đi." Lục Dao không nói thêm nữa, chỉ đẩy nhẹ anh trai ra phía cửa.
Lục Phi cũng không muốn quay lại phòng khách đối mặt với vợ, vì ở bên cạnh Giang Tâm Liên lúc này chỉ càng khiến anh thêm ngột ngạt. Thay vì vậy, anh mở cửa bước ra sân, đi dạo cho thoải mái đầu óc. Vừa ra đến cổng, anh đã thấy một chiếc xe quân đội quen thuộc đang chầm chậm tiến vào.
Nhận ra xe của em trai, Lục Phi lập tức vui vẻ, vội vàng mở rộng cổng để xe chạy vào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!