Lục Phi nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:
“Con không để bụng đâu.”
Anh ta quay sang nhìn Giang Tâm Liên, giọng trầm ổn:
“Em ở nhà bố mẹ cũng đã lâu rồi. Anh đến đón em về.”
Bé Á Á níu lấy tay mẹ, đôi mắt sáng lên mong chờ:
“Mẹ ơi, con và bố đến đón mẹ. Mẹ về cùng chúng con nhé!”
Thực ra, Giang Tâm Liên muốn về từ lâu. Nhưng nghĩ đến việc mình phải chờ đợi bao nhiêu ngày mà Lục Phi mới chịu đến, cô ta cảm thấy uất ức. Trong lòng cô ta chắc mẩm đây là chiêu trò của mẹ chồng nhằm ép mình phải xuống nước trước.
Cô ta khoanh tay, giọng lạnh nhạt:
“Em không về đâu. Anh cứ đưa Á Á về đi, tự anh về một mình cũng được.”
Lục Phi thoáng nhíu mày. Anh đã nhẫn nhịn đến mức này, vậy mà vợ anh vẫn tỏ thái độ cao ngạo, không chút nhượng bộ.
Lần này anh đến, thực ra không phải vì chủ ý của anh, mà là vì hai đứa con gái. Nhưng nhìn thấy bộ dạng ngang bướng của vợ, anh dần cảm thấy nản.
“Tâm Liên, trước mặt các con, em đừng cứng đầu như vậy. Nếu anh có lỗi, anh xin lỗi. Chúng ta về nhà nhé.”
Thấy anh hạ giọng, lòng Giang Tâm Liên cũng nguôi ngoai phần nào. Cô ta khẽ liếc mẹ mình. Mẹ cô ta lập tức ra hiệu bằng ánh mắt.
Giang Tâm Liên hiểu ngay ý mẹ. Cô ta vờ chần chừ một lát rồi nói:
“Anh muốn em về cũng được. Nhưng trước đây mẹ anh chu cấp cho chúng ta ba mươi đồng mỗi tháng, giờ vẫn phải tiếp tục như thế. Còn chuyện mỗi tuần về nhà ăn cơm, em muốn đi thì đi, không muốn thì thôi. Anh đáp ứng được thì em về, không thì anh cứ về một mình đi.”
Lục Phi nghe xong, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác chán ghét. Hóa ra lần này, không chỉ Giang Tâm Liên mà cả nhà cô ta đều có sự tính toán từ trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!