Ông nhanh chóng nhận lấy quà từ tay vệ sĩ, miệng thì khách sáo:
"Người trong nhà cả, mang nhiều thứ thế này làm gì? Lần sau đừng khách sáo vậy nữa."
Lục Phi mỉm cười:
"Chỉ là chút quà nhỏ thôi mà."
Cả hai bước vào phòng khách.
"Tâm Liên, mau ra đây. Con xem ai đến này?" – mẹ cô ta cất giọng gọi.
Giang Tâm Liên từ phòng trong bước ra, vừa thấy Lục Phi, lòng cô lại dâng lên một cơn khó chịu. Chờ đợi bao ngày, anh ta mới chịu đến đón, cô thật sự không vui chút nào.
"Anh đến đây làm gì?" – Giang Tâm Liên hờ hững hỏi.
Vừa dứt lời, đứa con gái út của cô từ trong phòng chạy ra, đôi mắt còn mơ màng vì mới tỉnh ngủ. Vừa nhìn thấy bố sau mấy ngày xa cách, A Thanh liền vui sướng nhào tới:
"Bố ơi!"
Lục Phi nhìn con gái út, lòng không khỏi se lại. Anh đặt Á Á xuống, cúi người bế A Thanh lên.
"Bố ơi, con nhớ bố lắm!" – A Thanh ôm chặt cổ anh, ríu rít nói – "Con cũng nhớ chị nữa. Con muốn về nhà nhưng mẹ không cho về."
Lục Phi hôn lên má con gái, dịu dàng nói:
"Bố đến đón A Thanh về nhà đây."
A Thanh vui sướng quay sang mẹ:
"Mẹ ơi, mẹ nghe thấy chưa? Bố đến đón chúng ta về nhà rồi! Chúng ta về thôi!"
Mẹ Giang Tâm Liên nghe vậy, lập tức bĩu môi, buông một câu chua ngoa:
"Đồ không biết điều! Ở với bà ngoại nào có thiếu ăn thiếu mặc gì đâu, nói cứ như phải chịu khổ sở lắm ấy!"
Nghe mẹ vợ nói với trẻ con những lời như vậy, Lục Phi thấy vô cùng khó chịu. Thực ra từ lâu anh đã không ưa gì bà mẹ vợ này.
Nhưng hôm nay anh đến là để đưa vợ con về, nên chỉ có thể nhẫn nhịn:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!