Lục Phi lúc này không nhịn được nữa, sắc mặt anh tối sầm, giọng nói cũng trầm xuống:
"Em nói những lời này mà không thấy ngượng miệng sao? Bố mẹ anh đối xử tốt với em, vậy mà em chẳng hề ghi nhận.
Lúc em mới sinh, họ không yêu cầu em về ở cữ vì họ biết em không muốn về. Họ tôn trọng cảm xúc của em, vậy mà em chẳng thèm để tâm.
Còn chuyện tiền bạc, lúc đó em nhận tiền không phải rất vui sao? Sao bây giờ lại nói như vậy?
Sau khi em sinh con, tại sao bố mẹ anh không tiếp tục gửi tiền nữa, trong lòng em hiểu rõ. Không phải em đã gửi hết tiền về cho nhà mẹ đẻ sao?
Họ có thể không cấp tiền, nhưng có bao giờ để con em thiếu thốn gì không?"
Giang Tâm Liên tức giận đến run rẩy, cố gắng cãi lại:
"Tiền của em thì em có quyền sử dụng, em gửi về nhà mẹ đẻ thì sao? Chẳng lẽ ngay cả quyền quyết định tiền của mình em cũng không có?
Nhà em điều kiện khó khăn, nhà anh không giúp đã đành, em gửi chút tiền về mà bố mẹ anh lại để bụng. Họ có quyền gì mà phàn nàn?"
Lục Phi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trong lòng như có một tảng đá đè nặng. Cuộc sống thế này thực sự khiến anh thấy ngột ngạt.
Anh thở dài một hơi, cố nén sự bất lực:
"Thôi được rồi, không nói nữa. Nếu em muốn về bây giờ thì anh không cản."
Nói xong, anh đứng dậy, dứt khoát mở cửa bước ra ngoài.
Ngoài phòng khách, Dư Hoa và Lục Dao đã nghe loáng thoáng cuộc cãi vã từ nãy. Khi nghe những lời Giang Tâm Liên nói, trong lòng Dư Hoa bỗng dâng lên một cảm giác chua xót.
Bà đã dốc hết tâm can để đối xử tốt với con dâu, nhưng hóa ra lại chỉ đang làm điều vô ích.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!