Thực ra, bà muốn đón con dâu về nhà cũng chỉ vì lo lắng. Bà biết cuộc sống trong doanh trại không đủ đầy như ở nhà, sợ Chiêu Chiêu mang thai sẽ chịu khổ, nên mới có ý định này. Nhưng giờ nghĩ lại, con trai bà yêu thương vợ đến vậy, chắc chắn sẽ chăm sóc cô thật tốt.
Bà nhẹ giọng nói:
"Thôi được rồi, nếu con không nỡ xa Chiêu Chiêu thì cứ để con bé ở lại bên con. Nhưng nhớ chăm sóc vợ con cẩn thận đấy nhé."
Lục Trầm mỉm cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm:
"Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt!"
Trong phòng khách, không khí gia đình ấm áp tràn ngập khắp nơi. Dư Hoa vừa đặt điện thoại xuống thì Lục Quốc An đã cười sảng khoái:
"Xem ra năm sau nhà ta sẽ có thêm thành viên mới rồi! Ha ha ha!"
Dư Hoa cũng không giấu được niềm vui, bà ngồi xuống bên cạnh chồng, giọng nói đầy hạnh phúc:
"Đúng vậy, cuối cùng tôi cũng yên lòng rồi."
Lục Quốc An gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự mãn nguyện. Ông nhìn vợ, rồi quay sang hỏi:
"Nghe giọng A Trầm qua điện thoại, có phải nó không muốn để Chiêu Chiêu về nhà nghỉ ngơi không?"
"Nó nói Chiêu Chiêu vẫn muốn đi làm, cần bàn bạc thêm với con bé. Con dâu mình đúng là người có chính kiến, không dễ ép buộc đâu."
Lục Quốc An cau mày:
"Nhưng không phải thằng nhóc đó nói Chiêu Chiêu đã có dấu hiệu nghén rồi sao? Vậy mà vẫn có thể đi làm được à?"
"A Trầm nói thế thì chắc là vậy. Có lẽ con bé vẫn cảm thấy ổn."
Ông trầm ngâm một chút rồi bất giác bật cười:
"Thằng nhóc này thay đổi nhiều thật. Nhớ hồi ở nhà, nó yếu đuối lắm, vậy mà bây giờ lại quyết đoán thế này."
Lục Phi cũng cười theo:
"Bố, hay là bố nghĩ trước một cái tên thật hay cho cháu đi?"
Lục Quốc An vỗ đùi đánh đét một cái, hào hứng nói:
"Đúng! Việc quan trọng như thế phải suy nghĩ cẩn thận. Giờ bố đi vào phòng làm việc nghĩ tên đây!"
Nói rồi, ông vui vẻ đứng dậy bước vào phòng, để lại không khí đầy phấn khởi.
Lục Dao cười tít mắt, vừa ăn trái cây vừa lắc đầu:
"Đã lâu rồi con mới thấy bố vui thế này."
Dư Hoa dịu dàng đáp:
"Chuyện đại hỷ của nhà mình, sao bố con không vui cho được?"
Cả nhà đang trò chuyện rôm rả thì Giang Tâm Liên bất ngờ đứng dậy, khuôn mặt không chút biểu cảm, giọng nói nhạt nhẽo:
"Em hơi mệt, vào phòng nằm nghỉ một chút."
Nói xong, cô ta quay lưng đi thẳng vào phòng ngủ, để lại không khí bỗng chốc trùng xuống.
Dư Hoa hơi ngạc nhiên, bà nhìn theo bóng lưng con dâu rồi quay sang con trai cả, thắc mắc:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!