"Tiện tay thôi mà. À, chị dâu, bác sĩ khám cho Tiểu Bảo nói sao?"
Trương Mỹ Phượng hơi ngập ngừng, không muốn nói rằng mình đã đoán sai bệnh. Cô sợ nếu nói ra, Tần Chiêu Chiêu sẽ khó xử.
"Bác sĩ kê đơn thuốc rồi, không sao đâu. Họ bảo chỉ cần uống vài ngày là khỏi."
Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu cũng không hỏi thêm. Bệnh cam tích khá phổ biến, điều trị đơn giản, chỉ cần bác sĩ có kinh nghiệm đều có thể chẩn đoán chính xác.
"Vậy thì tốt quá. Em có hái ít rau diếp cá, chị có thể trộn làm gỏi cho Tiểu Bảo. Rau này giúp tiêu thực, hỗ trợ tiêu hóa, tốt cho dạ dày lắm."
Trương Mỹ Phượng lắc đầu ngay:
"Cả nhà chị không ai ăn được món này, mùi nó tanh quá."
Tần Chiêu Chiêu cũng không ép. Cô biết diếp cá là loại rau rất tốt, nhưng không phải ai cũng chịu nổi mùi đặc trưng của nó. Ai thích thì ăn ngon, còn ai không quen thì dù biết tốt đến đâu cũng khó mà nuốt nổi.
Trương Mỹ Phượng nhìn rổ rau một lượt rồi nói:
"Rau cải trời này khô quá, nếu dùng dầu cải để gói bánh thì không ngon. Phải có mỡ lợn thì mới béo ngậy. Nhà em chắc không có mỡ lợn đâu nhỉ? Nhà chị còn một hũ, để lát nữa chị mang qua cho em ít."
Tần Chiêu Chiêu cũng không khách sáo. Quả thật, rau cải trời gói bánh bao mà không có thịt thì ít nhất cũng phải có mỡ lợn để tăng vị béo.
"Vậy em cảm ơn chị dâu trước nhé!"
"Chị còn chưa cảm ơn em vì đã giúp chị hái rau nữa đấy! Đợi chị mang qua cho em ngay." Nói rồi, Trương Mỹ Phượng quay người đi.
Tần Chiêu Chiêu cười nói với theo:
"Không vội đâu chị, để sau cũng được mà!"
Trương Mỹ Phượng đáp lại:
"Chị hay quên lắm!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!