Lục Trầm cũng nói thêm:
"Anh đã trả phí chăm sóc rồi, em không cần lo thêm gì cả."
Lúc này, Vương Tuệ Lan chỉ có thể nghẹn ngào nói cảm ơn.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, hai vợ chồng quay về doanh trại.
Vừa về đến nhà, Lục Trầm liền ôm lấy eo Tần Chiêu Chiêu, giọng nói đầy yêu thương:
"Chiêu Chiêu, em nghén nặng thế này thì công việc ở xưởng giày cứ để đó, nghỉ ngơi ở nhà đi."
Tần Chiêu Chiêu dựa vào lòng anh, nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô đã quen với công việc ở xưởng. Ở đó, cô có những người bạn như Thu Cúc, họ đều rất dễ nói chuyện, mỗi ngày cùng nhau tán gẫu khiến thời gian trôi qua nhanh hơn. Công việc ở xưởng cũng không quá vất vả.
Ở nhà mới thực sự buồn chán.
Không có tivi, không có điện thoại, quanh quẩn chỉ có vài người trong khu gia đình. Không có chút giải trí nào, mỗi ngày mở mắt ra đã nghĩ đến việc phải đối mặt với một ngày dài nhàm chán trôi qua như thế nào.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu có chút nài nỉ:
"Em không sao đâu. Lục Trầm, em thực sự không muốn từ bỏ công việc này. Khi anh không có nhà, em ở nhà rất buồn. Ở xưởng em còn có người nói chuyện, có bạn bè, lại có thể kiếm thêm chút tiền. Em không muốn ở nhà."
Lục Trầm dịu dàng nhìn Tần Chiêu Chiêu, ánh mắt đầy lo lắng:
"Anh chỉ sợ em không chịu nổi thôi."
Tần Chiêu Chiêu bật cười, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương:
"Em biết chừng mực mà. Nếu cảm thấy không chịu được nữa thì em sẽ nghỉ ngơi ngay, anh đừng lo."
Nghe vậy, Lục Trầm cũng yên tâm phần nào, khẽ gật đầu:
"Được rồi, anh nghe theo em."
Tần Chiêu Chiêu tinh nghịch trêu:
"Chồng em đúng là người tốt."
Lục Trầm bật cười, vươn tay véo nhẹ chóp mũi cô:
"Vợ anh cũng là người tốt."
Hai vợ chồng nhìn nhau rồi cùng bật cười, tiếng cười giòn tan vang vọng trong không gian nhỏ bé nhưng tràn đầy hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!