Bố cô thì gằn giọng, mặt đỏ bừng vì giận:
"Vương Tuệ Lan, mày có gan lắm! Nhớ kỹ những lời mày nói hôm nay. Sau này dù có hối hận cũng đừng quay về tìm tao. Từ giờ, tao với mày không còn quan hệ gì nữa. Đi!"
Nói xong, ông ta hùng hổ quay người bỏ đi.
Người mẹ nhìn theo bóng lưng ông ta, chửi thêm vài câu rồi cũng lặng lẽ đi theo.
Xung quanh có nhiều người chứng kiến, ai cũng tỏ vẻ đồng tình với Vương Tuệ Lan. Có người vỗ tay tán thưởng sự dũng cảm của cô, có người lên tiếng khích lệ.
Không lâu sau, Vương Tuệ Lan được đưa vào phòng bệnh.
Lục Trầm đã thanh toán chi phí ba ngày nằm viện, còn nhờ bác sĩ tìm giúp một người chăm sóc cô trong thời gian này.
Tần Chiêu Chiêu ở lại trong phòng bệnh cùng cô.
Cô dịu dàng hỏi:
"Giờ em đã rời khỏi cả nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ, có chỗ nào để đi chưa?"
Vương Tuệ Lan lắc đầu, nhưng nét mặt không hề hoang mang.
"Không có. Nhưng chị đừng lo, sau khi xuất viện em có thể làm bảo mẫu, sẽ được ở lại nhà chủ. Em có thể tự lo được cho mình."
Tần Chiêu Chiêu nhìn cô, không khỏi cảm thán:
"Em giỏi thật. Còn trẻ vậy mà đã biết kiếm tiền, chắc đã chịu không ít khổ cực?"
Vương Tuệ Lan khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại chất chứa bao nỗi xót xa:
"Cũng không có gì đâu. Ở nhà em cũng phải làm việc suốt, còn phải chăm em trai, làm không tốt thì bị đánh, ăn uống chẳng đủ mà cũng không có đồng nào. Đi làm bảo mẫu cho người ta ít nhất còn có lương, còn được ăn no.
Gia đình chủ cũ của em rất tốt. Họ thấy em nhỏ tuổi mà chăm chỉ nên đối xử rất tử tế. Nếu không gặp phải Tôn Quốc Bình, chắc giờ em vẫn làm công việc ấy. Chính anh ta đã hủy hoại cả cuộc đời em..."
Cô nói xong, đôi mắt đỏ hoe, nắm chặt bàn tay.
Tần Chiêu Chiêu thở dài. Cô nắm lấy tay Vương Tuệ Lan, nhẹ giọng:
"Không sao đâu. Cuộc đời em còn dài, đừng để quá khứ trói buộc. Bọn chị sẽ giúp em."
Lục Trầm đứng bên cạnh, gật đầu chắc nịch:
"Đúng vậy. Chúng ta là người một nhà, từ giờ em không cần sợ hãi nữa."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!