Nghĩ vậy, cô quyết định im lặng, đợi ngày mai đi khám rồi hẵng nói.
Nằm nghỉ một lát, cảm thấy dễ chịu hơn, Tần Chiêu Chiêu lên tiếng:
"Em đi hâm lại thức ăn nhé, chắc nguội cả rồi."
Lục Trầm lập tức hỏi: "Em thấy đỡ hơn chưa?"
Cô gật đầu: "Em không sao nữa rồi."
Cuối cùng, đôi lông mày cau chặt của Lục Trầm cũng giãn ra.
"Em khỏe lại là tốt rồi. Trời lạnh lắm, em đừng ra ngoài, cứ nghỉ đi. Anh hâm nóng thức ăn rồi gọi em qua ăn."
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, đồng ý.
Sau khi hâm lại thức ăn, Lục Trầm gọi cô ra. Vừa bước xuống giường, anh đã ân cần khoác thêm áo cho cô, dịu dàng dặn dò:
"Thời tiết lạnh lắm, mặc thêm áo vào kẻo lại nhiễm lạnh."
Cô cảm thấy ấm áp trong lòng, cùng anh vào phòng bếp.
Nhưng vừa bước vào, mùi thịt xào cần tây thoang thoảng trong không khí lập tức khiến dạ dày cô quặn lên. Cơn buồn nôn ập đến, cô phải dừng bước, mặt nhăn nhó khó chịu.
Thấy vậy, Lục Trầm vội hỏi: "Em lại thấy khó chịu sao?"
Tần Chiêu Chiêu gật đầu, đôi mày nhíu chặt.
Cô không ngờ một món ăn mình từng yêu thích giờ lại khiến cô buồn nôn đến vậy. Nghĩ đến đó, lòng cô càng thêm chắc chắn—có lẽ cô thực sự đã mang thai.
"Sao lại thế? Vừa rồi em còn nói khỏe mà?" Lục Trầm ngạc nhiên.
"Em cũng không biết nữa, nhưng cứ ngửi thấy mùi thịt là buồn nôn."
Lục Trầm bỗng nhớ lại khi chị dâu anh mang thai đứa cháu trai, cũng không thể chịu được mùi thịt và đặc biệt thèm đồ chua. Hồi đó, anh trai anh phải nhờ người mua sơn trà, mơ xanh, quýt cho chị. Chính anh cũng gửi đồ qua vài lần.
Nghĩ đến đây, mắt anh sáng lên.
"Chiêu Chiêu, em có muốn ăn gì chua không?"
Cô ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ ấy, lắc đầu.
Lục Trầm hơi thất vọng nhưng vẫn tiếp tục:
"Lúc chị dâu anh mang thai, cũng hay buồn nôn khi ngửi thấy thịt, lại rất thích đồ chua. Liệu có phải em đang mang thai không?"
Câu hỏi của anh khiến Tần Chiêu Chiêu khựng lại. Cô cũng đã nghĩ đến điều này nhưng chưa dám chắc.