Lục Trầm gắp một miếng thịt vào bát cô, giọng trầm ấm: "Em phải ăn nhiều vào, dạo này gầy đi đấy."
"Thật không? Em đâu thấy gầy, ngược lại còn chắc khỏe hơn ấy chứ."
Tần Chiêu Chiêu nói thật lòng. Kiếp trước, chủ cũ của cơ thể này vốn lười vận động, nên thân hình có phần tròn trịa. Nhưng từ khi cô làm ở xưởng giày hai tháng nay, cơ thể dần săn chắc hơn, có lẽ giảm đi một ít cân.
Nhưng vừa ăn một miếng, cô chợt thấy buồn nôn. Vị dầu mỡ của cần tây quyện với thịt khiến dạ dày cô cuộn lên khó chịu.
Đặt vội đũa xuống, cô che miệng, chạy ra ngoài.
Vừa tới cửa, cô không kịp nhịn mà nôn khan vài lần. Cơn co thắt trong dạ dày khiến cô mệt mỏi.
Lục Trầm sững người, rồi vội buông bát đũa chạy theo, lo lắng đỡ lấy cô: "Chiêu Chiêu, em sao thế?"
Tần Chiêu Chiêu lau miệng, sắc mặt hơi tái, nhẹ giọng trấn an: "Em không sao, chắc bị cảm lạnh thôi."
"Em vào phòng nghỉ một lát đi, ăn sau cũng được."
Cô gật đầu, nhưng trong lòng dấy lên nghi ngờ.
Chẳng lẽ… cô mang thai rồi?
Kiếp trước, cô chưa từng kết hôn, cũng không có kinh nghiệm về chuyện này. Dù là bác sĩ nhưng với bản thân mình, cô lại không chắc. Kinh nguyệt của cô chỉ mới trễ hai ngày – chuyện vốn rất bình thường vì chu kỳ của cô chưa bao giờ đều đặn.
Lục Trầm nhẹ nhàng đỡ cô vào phòng, để cô nằm nghỉ trên giường, ánh mắt đầy lo lắng.
"Em nghỉ ngơi một lát, anh đi tìm bác sĩ Dương Khang trong doanh trại đến khám cho em."
Tần Chiêu Chiêu khẽ kéo tay Lục Trầm, mỉm cười dịu dàng:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!