Lục Trầm khẽ cười, nụ cười lạnh băng:
"Cô không thừa nhận thì cũng chẳng thay đổi được sự thật. Thứ này chẳng phải do Ngô Bình đưa cho cô ở khe núi lớn sao?"
Trương Vi Vi cứng đờ cả người.
Cô ả nhớ lại, buổi trưa hôm đó, khi rời khỏi doanh trại, cô ả có cảm giác bị ai đó theo dõi. Nhưng lúc đó, cô ả chỉ nghĩ mình quá nhạy cảm. Hóa ra, không phải ảo giác, mà thực sự đã bị theo dõi!
Sao cô ả có thể sơ suất đến vậy?
Nhưng dù vậy, cô ả vẫn cố gắng chống chế: "Tôi không biết anh đang nói gì! Khe núi lớn nào chứ? Tôi chưa từng đến đó!"
Sắc mặt Lục Trầm càng trầm xuống.
Đến nước này mà cô ta vẫn không chịu nhận tội?
Dương Khang lúc này bước lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trương Vi Vi:
"Chúng tôi đều tận mắt thấy cô đến khe núi lớn gặp Ngô Bình! Đừng cố chối cãi nữa. Thành thật thì được khoan hồng, ngoan cố sẽ bị nghiêm trị. Cô đã đi một bước sai, đừng tiếp tục sai lầm để rồi không còn đường lui!"
Trương Vi Vi giận dữ trừng mắt nhìn Dương Khang, gằn giọng: "Hóa ra anh theo dõi tôi à?"
Dương Khang gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy. Ngay từ khi cô quyết định rời khỏi quân đội, tôi đã thấy nghi ngờ. Một tuần trước, cô đã đến khe núi lớn, nhưng lúc đó người cô hẹn chưa đến. Tôi đã theo dõi từ lúc đó!"
Trương Vi Vi run lên. Cô ả không ngờ mình đã bị theo dõi từ lâu mà không hề hay biết.
Mọi chuyện… đã hoàn toàn bại lộ rồi sao?
Dương Khang nhìn thẳng vào Trương Vi Vi, giọng điềm tĩnh nhưng cứng rắn:
"Kể từ khoảnh khắc đó, tôi đã để mắt đến mọi hành động của cô. Chính tôi là người báo cáo với Doanh trưởng Lục. Trưa nay, chúng tôi đã cùng nhau theo dõi cô."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!