Quan trọng hơn, Lưu Ngọc Bảo chính là anh rể của Ngô Bình.
Dựa vào những manh mối trước mắt, anh có thể khẳng định Ngô Bình có vấn đề.
Chỉ cần gặp hắn một lần, chắc chắn sẽ khiến hắn cảnh giác. Khi đó, Ngô Bình nhất định sẽ liên lạc với Lưu Ngọc Bảo. Một khi hai người họ có động tĩnh, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Lục Trầm trầm ngâm suy nghĩ, cầm điện thoại lên bấm vài số nhưng rồi lại đặt máy xuống.
Anh cảm thấy, thay vì gọi điện, tự mình gặp mặt trực tiếp vẫn tốt hơn.
Anh xếp gọn giấy bút trên bàn, đẩy vào ngăn kéo, rồi quay sang nói với Vương Đức Thuận:
"Tiểu Vương, cậu theo tôi đến doanh khu hai một chuyến."
Vương Đức Thuận hơi sững người, sau đó lập tức hỏi:
"Doanh trưởng Lục, anh định gặp Ngô Bình sao?"
"Đúng vậy."
Vương Đức Thuận nhíu mày:
"Anh đi gặp hắn như vậy có phải sẽ đánh rắn động cỏ không? Dù sao bây giờ chúng ta cũng chưa thể chắc chắn hắn chính là Thiên Ca."
Anh ta biết Doanh trưởng Lục chưa bao giờ hành động tùy tiện, nhưng vẫn muốn nhắc nhở.
Lục Trầm cười nhạt, ánh mắt đầy tự tin:
"Lần này tôi đến gặp hắn chính là để đánh rắn động cỏ."
Thấy Doanh trưởng Lục đã có kế hoạch rõ ràng, Vương Đức Thuận cũng không nói thêm, chỉ gật đầu:
"Được rồi, tôi đi lái xe."
Hai người nhanh chóng lái xe đến nơi đóng quân của doanh khu hai.
Sau khi hỏi thăm, họ tìm đến bộ phận hậu cần, rồi đến phòng vận chuyển.
Lục Trầm chưa từng gặp Ngô Bình, nên trước tiên phải tìm người hỏi thăm.
Anh đảo mắt quan sát xung quanh, thấy không xa có một chiến sĩ cao khoảng một mét bảy, dáng người rắn rỏi, gương mặt bình thường. Hắn đang ngồi xổm bên một chiếc xe tải, dường như đang sửa chữa gì đó.
Lục Trầm bước thẳng về phía người đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, người chiến sĩ đang cúi đầu sửa xe lập tức ngẩng lên.
Chỉ trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, vẻ mặt hắn bỗng trở nên căng thẳng, thậm chí có chút hoảng hốt.
Lục Trầm khẽ nheo mắt.
Anh đi không hề nhẹ nhàng, nhưng phản ứng của người này lại quá mức.
Có khi nào… hắn chính là Ngô Bình?
Nếu đúng vậy, thì rõ ràng hắn nhận ra anh, nên mới có phản ứng như vậy.
Lục Trầm bình tĩnh hỏi:
"Đồng chí, xin hỏi anh có biết Ngô Bình ở đâu không?"
Người đàn ông ngồi xổm dưới đất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đứng dậy nói:
"Tôi chính là Ngô Bình. Các anh tìm tôi có chuyện gì?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!