Cùng ngày hôm đó, một lô thuốc được giao đến Sở Y Vụ.
Trương Vi Vi kiểm tra hàng hóa xong, quay sang hỏi tài xế:
"Sao tôi chưa gặp anh bao giờ? Lẽ ra lần này phải do bác tài Ngô đến giao hàng."
Người tài xế thản nhiên đáp:
"Tôi chỉ tạm thay thế anh ấy thôi."
Trương Vi Vi lập tức căng thẳng, gặng hỏi:
"Anh ấy gặp chuyện gì sao?"
"Nghe nói vợ anh ta tự tử rồi."
Trương Vi Vi giật mình, tròn mắt kinh ngạc:
"Tự tử? Sao lại thế?"
"Tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói cô ấy bị sảy thai, nghĩ quẩn nên mới làm vậy."
Cách đó không xa, Dương Khang tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện.
Anh ta biết tài xế Ngô Bình.
Do đường vào tiểu đoàn một khá khó đi, nên thuốc từ bộ phận hậu cần đều được chuyển đến tiểu đoàn hai trước rồi mới đưa đến đây. Người giao hàng không chỉ có mỗi Ngô Bình, mà còn nhiều người khác nữa.
Thế nhưng, tại sao Trương Vi Vi lại nhớ rõ lần này phải do Ngô Bình giao hàng?
Hôm trước, trong lúc theo dõi Trương Vi Vi ở khu vực khe núi lớn, Dương Khang đã nhận ra cô ta đang cố che giấu điều gì đó.
Từ hôm đó, anh ta đã bắt đầu nghi ngờ mọi hành động của cô ta.
Liệu giữa Trương Vi Vi và Ngô Bình có mối quan hệ gì khuất tất hay không?
Trương Vi Vi nhìn theo chiếc xe giao hàng dần lăn bánh rời đi.
Khi quay lại, cô ta giật nảy mình khi phát hiện Dương Khang đang đứng ngay sau lưng.
Vốn đã lo lắng, lại thấy anh ta đột ngột xuất hiện, tim cô ta đập thình thịch.
Trương Vi Vi đặt tay lên ngực, cố giữ bình tĩnh:
"Anh đứng im lặng như vậy làm tôi giật mình đấy!"
Dương Khang mỉm cười, nửa đùa nửa thật:
"Cô đâu có làm chuyện gì trái lương tâm, sao lại sợ đến mức giật mình vậy?"
Trương Vi Vi nhíu mày, liếc nhìn anh một cái rồi đáp:
"Nếu đổi lại là tôi đứng lặng lẽ sau lưng anh, chắc chắn anh cũng bị giật mình thôi."
Nói xong, cô ta quay lưng bước nhanh vào phòng khám.
Dương Khang nhìn theo, khóe môi khẽ nhếch lên, rồi cũng chậm rãi đi vào.