Trương Mỹ Phượng cũng cười theo, rồi bảo:
"Tiểu Tần, em nên chuẩn bị đồ cho em bé dần đi. Biết đâu bây giờ em bé đã đến rồi thì sao?"
Tần Chiêu Chiêu bất giác đặt tay lên bụng. Cô và Lục Trầm mới gần gũi hai lần, nhưng cả hai lần đều không dùng biện pháp tránh thai. Có lẽ nào… cô đã mang thai?
"Khi nào có tin vui thật sự, em sẽ nói với chị. Lúc đó chuẩn bị cũng chưa muộn."
Trương Mỹ Phượng cười hiền hòa:
"Cũng được. Chị có kinh nghiệm lắm đấy! Quần áo hồi nhỏ của Tiểu Bảo, chị còn giữ đây, để chị mang sang cho em."
Trời tối dần, ánh đèn trong nhà hắt ra một khoảng sáng ấm áp. Tần Chiêu Chiêu đứng trước cửa, tiễn Trương Mỹ Phượng và con trai ra về.
"Cảm ơn chị."
Trương Mỹ Phượng mỉm cười hiền hậu: "Em khách sáo quá. Đến giờ nấu cơm rồi, chị về trước đây. Tiểu Bảo, chào tạm biệt cô nào."
Tiểu Bảo ngoan ngoãn vẫy tay, giọng trẻ con đáng yêu: "Thím ơi, tạm biệt!"
Tần Chiêu Chiêu cũng vẫy tay chào, nhìn theo hai mẹ con họ khuất dần nơi cuối con đường nhỏ.
Lục Trầm trở về nhà vào lúc bảy giờ tối. Vừa bước vào cửa, anh đã ôm chầm lấy Tần Chiêu Chiêu, cúi xuống đặt một nụ hôn mạnh lên trán cô.
"Bây giờ cả doanh trại đều đang nói về chuyện em đã cứu vợ của Chu Phú Quý. Tiểu Chiêu, em làm tốt lắm! Em không biết anh đã tự hào thế nào khi nghe mọi người kể về chuyện này đâu."
Tần Chiêu Chiêu vừa bất ngờ vừa ngượng ngùng, cô khẽ đẩy anh ra: "Cửa nhà vẫn còn mở đấy, anh không sợ người khác nhìn thấy rồi chê cười à?"
Lục Trầm cười lớn, chẳng có chút e dè nào: "Không sợ, anh ôm vợ mình mà, ai muốn cười thì cứ cười."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!