Ra đến cổng, họ thấy Lý Kiều Kiều loạng choạng chạy về phía mình. Khuôn mặt cô ta trắng bệch, môi tím tái, vẻ hoảng sợ hiện rõ trong ánh mắt.
Cô ta túm lấy Trương Mỹ Phượng, giọng run rẩy: "Chị dâu... cứu em với! Em bị rắn độc cắn!"
Trương Mỹ Phượng sững sờ khi nhìn thấy vết răng in sâu trên tay Lý Kiều Kiều, máu đen chảy ra. Cô hốt hoảng lắp bắp:
"Rắn... rắn độc? Trời ơi! Giờ phải làm sao?"
Tần Chiêu Chiêu đặt Tiểu Bảo xuống, bước đến nắm lấy tay Lý Kiều Kiều. Nhìn vết thương, cô nhanh chóng quyết định:
"Đến trạm xá thì muộn mất! Trước tiên phải nặn bớt máu độc ra đã. Nhà em có thuốc trị rắn cắn!"
Không chần chừ, Tần Chiêu Chiêu lập tức dùng lực nặn máu độc ra khỏi vết cắn.
Lý Kiều Kiều đau đớn rên rỉ, nhưng nỗi sợ cái chết còn lớn hơn. Cô ta cảm thấy mắt mình dần mờ đi, chân tay lạnh ngắt, đầu óc choáng váng như sắp ngất xỉu.
Trương Mỹ Phượng thấy tình trạng của Lý Kiều Kiều càng lúc càng tệ, sợ hãi nói: "Chiêu Chiêu, hay là cứ đưa cô ấy đến trạm xá đi! Để lâu không ổn đâu!"
Tần Chiêu Chiêu không dừng tay, tiếp tục nặn máu ra, nghiêm giọng:
"Không kịp đâu! Chị chạy về nhà em, trên bàn có hộp thuốc, mau mang đến đây! Trong đó có thuốc giải độc!"
Trương Mỹ Phượng không do dự, lập tức chạy đi.
Trong khi đó, máu đen từ vết thương của Lý Kiều Kiều dần chuyển sang đỏ. Tần Chiêu Chiêu thở phào, biết đã loại bỏ bớt được phần nào nọc độc.
Trương Mỹ Phượng mang hộp thuốc đến, Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng mở ra, lấy bột thuốc đặc trị rắn độc rắc dày lên vết thương. Sau đó, cô lấy hai viên thuốc giải nhét vào miệng Lý Kiều Kiều.
Lý Kiều Kiều vẫn còn tái nhợt, hơi thở yếu ớt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!