Nghĩ đến đây, ánh mắt Dương Khang trầm xuống. Vừa rồi, khi Lý Kiều Kiều đến, Trương Vi Vi đã chủ động đi ra đón rồi cả hai cùng vào phòng điều trị. Lúc Lý Kiều Kiều nhìn thấy anh ta, vẻ sợ hãi lộ rõ trên mặt, càng khiến anh ta chắc chắn giữa hai người họ có bí mật gì đó.
Bây giờ, Lý Kiều Kiều vừa rời đi thì Trương Vi Vi cũng vội vàng ra ngoài.
Sự trùng hợp này càng làm dấy lên nghi ngờ trong lòng anh ta.
Không chần chừ thêm, Dương Khang lặng lẽ đi theo.
Sau khi rời khỏi doanh trại, Trương Vi Vi liên tục quay đầu nhìn xung quanh, như thể đang đề phòng ai đó theo dõi.
Nhưng Dương Khang đã chuẩn bị từ trước, giữ khoảng cách an toàn, nên cô ta không phát hiện ra.
Anh ta theo sát, thấy Trương Vi Vi đi về hướng khe núi lớn. Cô ta men theo bờ đá gập ghềnh, đi sâu vào bên trong, rồi dừng lại ở một khu vực kín đáo phía sau ngọn núi.
Cô ta đứng im, đưa mắt quan sát xung quanh, gương mặt thấp thỏm lo lắng.
Rõ ràng, cô ta đang chờ ai đó.
Dương Khang tìm một chỗ nấp an toàn nhưng vẫn có thể quan sát tình hình rõ ràng.
Dù không nghe thấy họ nói gì, nhưng chỉ cần nhìn thái độ và cử chỉ của Trương Vi Vi, anh ta vẫn có thể suy đoán được phần nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bóng tối dần buông xuống, nhiệt độ cũng giảm nhanh, hơi lạnh thấm vào da thịt.
Trương Vi Vi bắt đầu mất kiên nhẫn. Cô ta liên tục ngó nghiêng xung quanh, dáng vẻ nôn nóng, đi qua đi lại mấy lần, rồi lẩm bẩm một mình:
"Sao giờ vẫn chưa đến? Không lẽ anh ta gặp chuyện gì rồi sao?"
Cô ta siết chặt hai cánh tay, vẻ mặt bồn chồn bất an.
Tình huống này chưa từng xảy ra trước đây.
Nhưng bây giờ trời sắp tối, cô ta không thể chờ thêm được nữa.
Nơi này rất nguy hiểm, nếu lỡ trượt chân rơi xuống khe núi hoặc bị rắn độc cắn, hậu quả sẽ khó lường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!