Lục Trầm lặng lẽ ăn theo, nhưng tâm trạng có chút kỳ lạ. Tuy giọng nói của Tần Chiêu Chiêu không còn chua chát hay lạnh lùng, nhưng ánh mắt và thái độ của cô lại xa cách rõ rệt.
Cô vẫn còn giận.
Trước đây, mỗi khi giận dỗi, cô sẽ làm mình làm mẩy, chờ anh dỗ dành. Nhưng bây giờ, cô không thèm để ý đến anh nữa.
Vừa ăn, anh vừa suy nghĩ xem có cách nào làm dịu mối quan hệ giữa hai người không. Chợt nhớ đến lời Chu Phú Quý trên đường về, anh lên tiếng:
"À, vừa nãy Chu Phú Quý bảo tôi nhắn lại với cô lời xin lỗi. Hy vọng cô đừng chấp nhặt với Lý Kiều Kiều, dù sao sau này vẫn phải sống chung trong một khu."
Tần Chiêu Chiêu nghe xong, dừng lại một chút, rồi ngước lên nhìn anh. Đôi mắt cô bình thản đến mức khiến người khác có cảm giác xa lạ.
"Chuyện giữa tôi và cô ta đã kết thúc rồi. Chúng ta cũng sắp kết thúc. Sau khi ly hôn, tôi sẽ rời khỏi đây, sẽ không còn gặp lại Lý Kiều Kiều nữa. Nên anh nói mấy lời này cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Nói xong, cô lại cúi đầu, tiếp tục ăn, không hề nhìn anh thêm lần nào.
Lòng Lục Trầm bỗng trùng xuống.
Cô thực sự đồng ý ly hôn với anh rồi sao?
Đây chẳng phải điều anh vẫn luôn mong muốn ư? Trước đây, mỗi lần anh nhắc đến chuyện này, cô đều khóc lóc níu kéo, nói rằng không có anh cô sống không nổi.
Vậy mà giờ đây, cô lại bình thản chấp nhận?
Có phải thay đổi này quá nhanh không?
Trong lòng có một cảm giác khó chịu lan tràn, ngay cả cơm cũng chẳng còn thấy ngon miệng nữa.
Lục Trầm chậm rãi ăn miếng cuối cùng, rồi đặt đũa xuống, trầm giọng nói:
"Tôi ăn xong rồi."
Tần Chiêu Chiêu vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi một câu ngắn gọn:
"Tối nay anh còn về ngủ không?"
Lục Trầm nghe cô hỏi vậy, trong lòng bỗng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Giọng anh trầm ổn:
"Nếu không có việc gì thì tôi sẽ về. Nếu không về thì chắc là có chuyện."
Tần Chiêu Chiêu gật đầu nhàn nhạt:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!