Tần Chiêu Chiêu thoáng chần chừ. Cô biết nhiệm vụ của anh luôn đầy nguy hiểm.
"Anh hứa với em, nhất định phải bình an trở về."
Lục Trầm bật cười, dù nụ cười có chút gượng gạo.
"Anh hứa. Mà em chưa ăn gì đúng không? Anh có mấy phiếu ăn đây, đến căng tin ăn rồi hãy về. Hôm nay có món ngon đấy."
Cô cầm lấy phiếu ăn rồi rời khỏi văn phòng.
Lục Trầm sau đó lập tức gọi điện báo cáo sự việc. Đợi Vương Đức Thuận quay lại, anh nhờ cậu ta hộ tống Tần Chiêu Chiêu về khu gia đình.
"Doanh trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa chị dâu về an toàn!"
Nhận được lời cam đoan, Lục Trầm mới an tâm rời đi.
Tần Chiêu Chiêu đến căng tin doanh trại thì thời gian ăn đã qua từ lâu, chỉ còn lác đác vài người ngồi ăn. Khi cô bước vào, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Trương Vi Vi.
Cô ta đang ngồi một mình, không rõ là chờ ai hay chỉ đơn thuần lặng lẽ ăn bữa cơm cuối trong quân đội.
Tần Chiêu Chiêu không muốn để tâm đến Trương Vi Vi, cô dời mắt đi, chọn lấy một ít thức ăn còn sót lại rồi tìm một bàn trống ngồi xuống.
Không lâu sau, Trương Vi Vi lại chủ động bê khay thức ăn tới, ngồi xuống đối diện cô.
"Cô không phiền nếu tôi ngồi đây chứ?"
Tần Chiêu Chiêu thoáng khựng lại. Cô không ngờ Trương Vi Vi sẽ đến bắt chuyện với mình.
"Không sao, đây là chỗ công cộng, ai cũng có quyền ngồi."
Trương Vi Vi không vội ăn mà chỉ chăm chú nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp.
Tần Chiêu Chiêu cảm nhận được ánh nhìn ấy, cô ngẩng lên, bình thản hỏi:
"Cô nhìn tôi như vậy, có chuyện gì muốn nói sao?"
Trương Vi Vi hít sâu một hơi, rồi chậm rãi lên tiếng:
"Chắc cô cũng biết tôi sắp xuất ngũ rồi, đúng không?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!