Tần Chiêu Chiêu nghe vậy cũng cảm thấy suy đoán của Thu Cúc có lý.
Cô không chần chừ nữa, giơ tay gõ cửa.
Bên trong vọng ra giọng một người phụ nữ:
"Ai đấy?"
Tần Chiêu Chiêu bình tĩnh trả lời: "Tôi là đồng nghiệp của Dương Tiểu Yến, đến thăm cô ấy."
Bên trong im lặng vài giây, không có tiếng động. Một lúc lâu sau, giọng người phụ nữ mới vang lên lần nữa:
"Đợi một chút, tôi ra ngay."
Tần Chiêu Chiêu lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Người lên tiếng không phải Dương Tiểu Yến, mà là chị dâu cả của cô ấy.
Người bình thường khi nghe tiếng gõ cửa, dù có bận cũng sẽ ra mở ngay. Nhưng chị ta lại ngập ngừng một lúc lâu rồi mới lên tiếng, hơn nữa còn bảo "đợi một chút".
Cô thử đẩy nhẹ cửa.
Cửa không nhúc nhích.
Lý Khánh Mai kinh ngạc: "Cửa bị cài chốt à?"
Tần Chiêu Chiêu gật đầu.
Thu Cúc lại ghé mắt vào khe cửa, cố gắng nhìn vào bên trong rồi hạ giọng: "Ban ngày mà đóng cửa chặt thế này, chắc chắn là có chuyện rồi. Dương Tiểu Yến có khi nào bị nhốt trong đó không?"
"Cẩn thận lời nói!" Tần Chiêu Chiêu nhắc nhở. "Chờ họ mở cửa rồi tính."
Không đợi lâu, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Quả nhiên, người xuất hiện là chị dâu cả của Dương Tiểu Yến.
Chị ta nhìn ba người với vẻ đề phòng, ánh mắt không được tự nhiên. Một thoáng ngập ngừng, cuối cùng mới lên tiếng:
"Mời vào."
Tần Chiêu Chiêu cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ ở người phụ nữ trước mặt, vì vậy cô bước vào sân với vẻ hoài nghi.
Bầu không khí trong sân im lìm, lạnh lẽo, mang đến cho cô một cảm giác khó chịu ngay từ khi đặt chân vào.
Đi đến giữa sân, chị dâu cả của Dương Tiểu Yến đứng đó, vẻ mặt nặng nề. Cô ta nhìn ba người họ, giọng nghẹn lại:
"Em dâu tôi..."
Chưa kịp nói hết câu, nước mắt đã trào ra.
Một linh cảm chẳng lành ập đến, tim Tần Chiêu Chiêu chợt nhói lên. Cô bước lên một bước, giọng gấp gáp:
"Dương Tiểu Yến làm sao rồi?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!