Nhìn bóng dáng mảnh mai của cô, Lục Trầm bỗng thấy mất mát.
Tần Chiêu Chiêu thấy anh mãi không trả lời, cau mày quay lại: "Tôi hỏi anh đấy?"
Anh chợt bừng tỉnh: "Giờ này chắc căng tin hết cơm rồi. Tôi ăn ở nhà."
Tần Chiêu Chiêu không nói gì, chỉ liếc anh một cái rồi bình thản bảo:
"Thời gian không còn nhiều, tôi sợ không kịp. Anh nhóm lửa đi, tôi nấu cơm."
Lục Trầm không nghĩ ngợi gì, ngoan ngoãn đi vào bếp. Là lính, chuyện nhóm lửa với anh dễ như trở bàn tay.
Tần Chiêu Chiêu nhìn anh thành thạo nhóm lửa, trong lòng bất giác thoáng suy nghĩ: Không lẽ hôm nay hắn bị sao vậy?
Nhưng rồi cô lắc đầu, cười nhạt.
"Suy nghĩ nhiều làm gì. Hắn thế nào thì liên quan gì đến mình?"
Lửa đã nhóm, Tần Chiêu Chiêu cũng vừa vo xong gạo.
Cô nhẹ nhàng đổ gạo vào nồi, thêm nước ngập khoảng một đốt ngón tay, sau đó đậy nắp lại rồi dặn Lục Trầm:
"Anh nhớ giữ lửa đều nhé, nếu không cơm sẽ không ngon đâu."
Chưa kịp nghe câu trả lời, cô đã cầm lấy rổ khoai tây, bước ra ngoài.
Lục Trầm lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô, biết rằng cô vẫn còn giận. Chuyện ban nãy, anh thực sự sai rồi. Không suy xét kỹ đã vội vàng hiểu lầm cô, thậm chí còn đẩy cô ra. Nếu là anh, anh cũng sẽ giận.
Anh không phải người cố chấp, đã biết lỗi thì nhận. Dù chưa nói lời xin lỗi, nhưng anh cũng đã đứng ra bảo vệ cô rồi.
Ngoài hiên, Tần Chiêu Chiêu chăm chú gọt khoai tây.
Cô nói không để tâm, nhưng thực chất trong lòng vẫn còn ấm ức. Càng nghĩ càng tức, lưỡi d.a.o trên tay cũng vô thức di chuyển nhanh hơn.
Gọt xong, cô mang khoai vào bếp, cẩn thận thái thành từng sợi mảnh. Lục Trầm liếc nhìn, bất giác ngạc nhiên—tay nghề của cô thậm chí còn khéo léo hơn cả đầu bếp trong căng tin. Trước đây, anh chưa từng biết cô có thể làm bếp giỏi như vậy.
Nhưng dường như... cô không còn là Tần Chiêu Chiêu của ngày trước nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!