Trương Thiến và Tôn Nhi nghe vậy thì lập tức quay sang nhìn Tần Chiêu Chiêu, ánh mắt đầy tò mò.
Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu, giọng bình thản: "Ừ, đúng vậy."
Trương Thiến chậc lưỡi: "Phó doanh trưởng Chu là người có trách nhiệm, anh ta chắc chắn trị được Lý Kiều Kiều."
Tôn Nhi hiếu kỳ hỏi thêm: "Cô ta xin lỗi thế nào?"
Tần Chiêu Chiêu thật ra không muốn kể lại chuyện này. Dù gì cũng đã qua, Lý Kiều Kiều cũng đã quỳ xuống xin lỗi, nhưng cô thấy không cần phải kể lại chi tiết. Vì thế, cô chỉ nói đơn giản: "Cô ta nhận lỗi, rồi tôi tha thứ."
Tôn Nhi nhíu mày: "Chỉ nhận lỗi thôi mà cô đã bỏ qua sao? Còn chuyện cô ta vu khống và đánh cô, chẳng lẽ cứ thế cho qua à?"
Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng đáp: "Chu Phú Quý có đưa tôi 10 đồng tiền thuốc men, nhưng với vết thương nhỏ thế này thì tôi thấy không cần thiết. Anh ta cũng rất chân thành, nên tôi không nhận."
Phương Mai bĩu môi: "Em ngốc quá. Lẽ ra em nên nhận lấy, để Lý Kiều Kiều biết hậu quả mà sau này không dám tái phạm."
Tần Chiêu Chiêu nhớ lại lời Chu Phú Quý nói tối qua về việc sẽ đưa Lý Kiều Kiều về quê nếu cô ta còn gây chuyện. Chính vì lời này mà Lý Kiều Kiều mới sợ hãi, phải quỳ xuống cầu xin. Đây chính là điểm yếu của cô ta, chắc chắn sau này cô ta sẽ biết kiềm chế hơn.
Cô mỉm cười nhẹ: "Em nghĩ đến Phó doanh trưởng Chu nên không lấy tiền. Làm sao em có thể nhận tiền của anh ấy chứ?"
Phương Mai nghe vậy thì gật gù: "Cũng đúng, nhận tiền của anh ấy thì cũng không hay lắm."
Đang trò chuyện, cả nhóm đã đến trước cửa nhà Lý Mỹ Phượng. Cô ấy vừa bước ra, mọi người liền cùng nhau đến xưởng làm giày.
Trên đường đi, Tần Chiêu Chiêu chợt nhớ ra chuyện quan trọng, liền quay sang hỏi: "Chị dâu, em muốn hỏi chị một chuyện."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!