"Không! Không phải đâu!" Lưu Thúy Phương hoảng hốt xua tay.
"Thế thì đứng lên đi! Cô quỳ thế này, nếu có ai trông thấy, người ta sẽ nghĩ tôi đang ép buộc cô."
Lúc này, Lưu Thúy Phương mới hiểu ra tình thế, vội vàng đứng dậy, gạt nước mắt:
"Tôi không cố ý gây rắc rối cho chị..."
Nhìn dáng vẻ ăn năn của cô ta, Lý Khánh Mai trầm ngâm một lúc rồi thở dài:
"Việc cô làm hôm nay thật sự gây ảnh hưởng rất xấu. Nhưng tôi sẽ cho cô một cơ hội, với một điều kiện."
Lưu Thúy Phương vội vàng gật đầu:
"Chị cứ nói! Tôi chấp nhận tất cả!"
"Đi xin lỗi Tần Chiêu Chiêu. Nếu cô ấy đồng ý tha thứ cho cô, thì cô có thể ở lại làm việc."
Nghe vậy, Lưu Thúy Phương như vớ được cọc giữa dòng nước xiết, vội vàng nói:
"Tôi làm được! Tôi sẽ xin lỗi cô ấy trước mặt tất cả mọi người!"
Lý Khánh Mai gật đầu:
"Được. Nhưng nhớ kỹ, chuyện này là do cô gây ra, đừng kéo người khác xuống nước."
Lưu Thúy Phương hơi sững lại nhưng lập tức hiểu ý, vội vã gật đầu:
"Chị yên tâm, tôi sẽ không nhắc đến Lý Kiều Kiều."
Lý Khánh Mai phất tay:
"Đi đi!"
Lưu Thúy Phương vội lau nước mắt, cúi người cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Khi cô quay lại xưởng, tất cả mọi người đều dừng tay, tò mò dõi theo. Nhưng lúc này, cô chẳng còn tâm trí để quan tâm đến ánh mắt của họ. Cô chỉ muốn một điều duy nhất – giữ lại công việc của mình.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của đám đông, cô bước thẳng đến trước mặt Tần Chiêu Chiêu. Không một lời báo trước, cô đột ngột quỳ xuống.
Cả xưởng như chết lặng.
Tần Chiêu Chiêu sửng sốt, vô thức lùi lại hai bước:
"Cô... cô làm gì vậy?"
Lưu Thúy Phương cúi đầu, giọng nghẹn ngào:
"Đồng chí Tần Chiêu Chiêu, tôi sai rồi. Tôi không nên nói xấu sau lưng cô, không nên lan truyền những tin đồn vô căn cứ làm tổn thương cô. Bây giờ, tôi đã hiểu rõ lỗi lầm của mình. Xin cô hãy rộng lượng tha thứ cho tôi! Cho tôi một cơ hội để sửa sai. Từ nay về sau, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, tuyệt đối không tái phạm nữa. Xin cô..."