Lục Trầm thoáng sững lại, như bị bắt quả tang, vội vàng quay đi, giả vờ tập trung vào Trương Mỹ Phượng đang đứng cạnh chuồng gà.
Tần Chiêu Chiêu liếc nhìn anh, đáy mắt thoáng một tia trào phúng, rồi cũng quay lại tiếp tục theo dõi sự việc.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng, Trương Mỹ Phượng xác nhận con gà này đúng là của mình. Cô cúi xuống, dứt khoát bắt nó ra khỏi chuồng, giơ lên cho mọi người thấy.
Ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt tái mét của Lý Kiều Kiều, cuối cùng dừng lại trên gương mặt đã đỏ bừng vì bẽ bàng của Chu doanh trưởng.
“Đây chính là con gà mái già bị mất của nhà tôi.”
Chu doanh trưởng lập tức quay sang vợ mình, ánh mắt tràn đầy thất vọng:
“Lý Kiều Kiều, chuyện này là thế nào?”
Lý Kiều Kiều không dám thừa nhận, vẫn cố cãi:
“Đó là gà nhà tôi, không phải của chị!”
Lời nói dối trắng trợn của cô ta khiến Trương Mỹ Phượng tức giận đến bật cười.
Cô ta không những trộm gà mà còn ngang nhiên đổ vạ cho người khác. Nếu chỉ đơn thuần là chuyện ăn cắp, có lẽ Trương Mỹ Phượng còn có thể bỏ qua. Nhưng việc lợi dụng cô để bôi nhọ Tần Chiêu Chiêu lại là điều cô không thể chấp nhận.
Trương Mỹ Phượng bước đến trước mặt mọi người, giơ con gà lên, giọng đầy chắc chắn:
“Con gà này có dấu hiệu đặc biệt. Mỏ của nó một nửa màu đen, một nửa màu vàng, còn bị lác một bên mắt. Các chị em trong khu gia đình đều biết nhà tôi có một con gà như thế này.”
Những người xung quanh gật đầu lia lịa. Ai cũng biết con gà mái già bị lác mắt của Trương Mỹ Phượng.
Bây giờ, dù Lý Kiều Kiều có chối cãi thế nào cũng vô ích.
Bầu không khí yên lặng đến mức ngột ngạt. Ai nấy đều cảm thấy xấu hổ thay cô ta.
Trộm gà rồi đổ vạ cho người khác, loại hành vi này thực sự không thể chấp nhận được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!