Tần Chiêu Chiêu hơi ngạc nhiên: "Sao chị lại nghĩ vậy?"
Phương Mai ghé sát vào cô, hạ giọng cười khẽ: "Có phải em và doanh trưởng Lục nhà em động phòng rồi không?"
Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu lập tức hiểu ra ý của chị ấy. Nhớ lại chuyện tối qua, mặt cô bỗng chốc đỏ bừng. Tiếng động từ chiếc giường suýt nữa làm sập cả phòng, cô đã nhiều lần bảo Lục Trầm nhẹ nhàng hơn, nhưng anh cứ như một con bò hăng máu, chẳng chịu nghe lời, chỉ lo “mở rộng lãnh thổ”. Nghĩ đến đây, cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Chắc chắn Phương Mai, ở phòng bên cạnh, đã nghe thấy hết rồi!
Cô định phủ nhận, nhưng đôi má nóng ran đã tố cáo tất cả.
Phương Mai nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, càng cười lớn hơn: "Chuyện này có gì mà phải ngại! Vợ chồng với nhau, ai mà chẳng thế!"
Tần Chiêu Chiêu càng xấu hổ hơn, lúng túng nói nhỏ: "Chị đừng nói nữa mà..."
Phương Mai vẫn chưa chịu buông tha, còn chêm vào một câu: "Mà phải nói, doanh trưởng Lục nhà em đúng là có sức lực thật đấy! Hồi chị mới cưới, chồng chị chỉ được có vài cái là xong rồi."
Những chị em đã kết hôn thường hay bàn luận về chuyện này một cách tự nhiên, chẳng ai thấy có gì đáng xấu hổ cả. Nhưng Tần Chiêu Chiêu thì khác. Đây là lần đầu tiên cô nghe người khác nói thẳng thừng về chuyện phòng the như vậy, nên hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào.
Trong suy nghĩ của cô, những chuyện như vậy thuộc về phạm trù riêng tư. Nếu cô nghe thấy chuyện của Phương Mai và chồng chị ấy, cô nhất định sẽ không bao giờ hỏi han hay bàn luận.
Tuy vậy, cô cũng hiểu Phương Mai không phải là người hay tọc mạch, những lời chị ấy nói cũng không có ý xấu, nên cô không để bụng.
"Chị à, đừng nói nữa, em ngại lắm!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!