Tần Chiêu Chiêu chần chừ một lát rồi nói: "Được, hôm nay em sẽ thử hỏi lại xem chồng cô ấy tên gì."
Cô ngước nhìn Lục Trầm, ánh mắt đầy lo lắng: "Lục Trầm, nếu đúng là anh ta bạo hành vợ, anh có thể giúp Dương Tiểu Yến được không?"
Lục Trầm đặt đũa xuống, giọng trầm ổn: "Chuyện này còn chưa rõ ràng, tất cả chỉ là phỏng đoán của chúng ta. Nếu có bằng chứng và cô ấy chịu đến đơn vị của chồng để khiếu nại, anh ta chắc chắn sẽ bị xử lý. Nhưng nếu không có chứng cứ, chúng ta chẳng thể làm gì ngoài việc giáo dục chính trị."
Tần Chiêu Chiêu cảm thấy chuyện này thật khó khăn. Cô thở dài: "Em thấy Dương Tiểu Yến sẽ không bao giờ tố cáo chồng đâu. Cô ấy bị đánh đến mức thâm tím mặt mày mà vẫn nói là do tự ngã."
Lục Trầm nhìn cô một lúc rồi bình tĩnh nói: "Nếu cô ấy không muốn thay đổi hoàn cảnh, thì chẳng ai có thể giúp được. Đôi khi, lòng tốt của em không phải điều người khác muốn. Nếu một ngày nào đó cô ấy thực sự cầu cứu em, lúc đó em giúp, mới là sự cứu giúp thật sự."
Tần Chiêu Chiêu im lặng, cô hiểu những gì anh nói đều có lý. Một người nếu không tự muốn thoát ra khỏi đau khổ, thì dù có giúp cũng chỉ là nhất thời.
"Vâng, em hiểu phải làm gì rồi."
Ăn xong, tinh thần của cô đã khá hơn nhiều, chỉ là một số chỗ trên cơ thể vẫn còn hơi đau nhức. Lục Trầm đứng dậy, dọn dẹp bát đũa rồi nhìn cô: "Còn sớm mà, em vào nghỉ thêm chút nữa đi."
Tần Chiêu Chiêu cũng không khách sáo, mỉm cười: "Được, vậy thì làm phiền ông xã nhé. Em đi nghỉ thêm một lát."
Nghe hai chữ "ông xã" phát ra từ miệng cô, Lục Trầm sững người, ánh mắt đầy kinh ngạc. Anh nhìn cô chằm chằm: "Em vừa gọi anh là gì?"
Tần Chiêu Chiêu khẽ cười, tinh nghịch nhìn anh: "Anh không thích sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!