Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu:
"Nếu vậy, chuyện tên áo đen đột nhập vào nhà mình cũng có thể lý giải được rồi. Hắn muốn bắt em làm con tin để ép anh thả Vương lão đại."
Lục Trầm đồng tình:
"Anh cũng nghĩ vậy."
"Bây giờ Vương lão đại đã bị công an thành phố Đông Lăng bắt giữ rồi, vậy em chắc không còn giá trị lợi dụng nữa đúng không? Hắn sẽ không tìm đến em nữa chứ?"
Lục Trầm trầm giọng:
"Có thể là vậy, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng. Em đừng đi một mình, phải thật cẩn thận."
Cô mỉm cười trấn an anh:
"Vâng, em hiểu rồi."
"Thôi, dậy ăn sáng đi. Anh đi lấy cơm cho em."
"Vâng, anh đi đi."
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô một lần nữa trước khi rời khỏi phòng.
Tần Chiêu Chiêu ngồi dậy, nhưng vừa đứng lên, đôi chân đã mềm nhũn. Nhớ lại những gì đã diễn ra đêm qua, gương mặt cô bất giác đỏ bừng.
Cô khẽ lắc đầu, bước tới tủ quần áo, chọn một bộ trang phục thoải mái rồi ra ngoài rửa mặt trước khi vào phòng ăn.
Lục Trầm đã dọn sẵn bữa sáng, khi thấy cô bước vào, anh đẩy một đĩa bánh bao về phía cô:
"Anh đã hâm nóng lại đồ ăn tối qua. Để nguội rồi bỏ thì phí quá."
Cô nhận lấy chiếc bánh bao, cắn một miếng lớn, rồi phụng phịu nói:
"Đêm qua em đói muốn chết!"
Lục Trầm bật cười, ánh mắt đầy ý trêu chọc: "Sao em không nói với anh?"
Tần Chiêu Chiêu lườm anh một cái đầy nũng nịu, hờn dỗi đáp: "Nói có ích gì chứ? Đêm qua anh chẳng khác nào con sói đói mấy ngày mấy đêm, làm gì có cơ hội để em mở miệng."