Hai người cùng nhau đi đến tìm Tôn Ni và Trương Thiến. Khi đi ngang qua nhà Lý Kiều Kiều, họ thấy cổng đã khóa.
Phương Mai cau mày: "Cô ta chắc đi trước rồi."
Tôn Ni cũng gật đầu: "Nhà khóa cửa rồi, chắc chắn là đi rồi."
Trương Thiến không hài lòng: "Hôm qua đã hẹn đi chung, vậy mà lại tự ý đi một mình. Chặng đường từ đây đến xưởng giày xa như vậy, nhỡ có chuyện gì thì sao? Lát nữa nhất định phải nói với chị Lý."
Tần Chiêu Chiêu không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi cùng họ đến nhà chị Lý Khánh Mai.
Lý Khánh Mai là người phụ trách kiểm tra chất lượng ở xưởng giày, mặc dù không có chức vụ cao nhưng vì chồng cô ấy là lãnh đạo của xưởng nên ai cũng nể nang vài phần. Quan trọng hơn cả, tính cách của cô ấy ngay thẳng, chính trực, làm việc công tư phân minh.
Nghe nói Lý Kiều Kiều không đi cùng mọi người mà tự ý rời đi trước, sắc mặt Lý Khánh Mai lập tức trầm xuống.
"Cô ta sao cứ bướng bỉnh như vậy chứ? Tôi đã dặn đi cùng nhau rồi mà!"
Thực ra, Lý Kiều Kiều cố tình đi trước chỉ vì không muốn gặp Tần Chiêu Chiêu.
Hôm qua lúc tan làm, cô ta thấy mọi người vui vẻ trò chuyện với Tần Chiêu Chiêu, không ai để ý đến mình, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô ta nghĩ chắc chắn Tần Chiêu Chiêu đã nói xấu mình, nếu không, vì sao mọi người lại xa lánh cô ta?
Ban đầu, cô ta định đến gặp chị Lý Khánh Mai để than phiền, nhưng lại nhớ ra hôm qua thấy Tần Chiêu Chiêu và chị Lý khá thân thiết, sợ rằng có nói ra cũng chẳng ích gì, thế là đành thôi.
Dù sao, cô ta cũng chẳng tin trên đoạn đường đó có thể gặp nguy hiểm gì.
Khi Tần Chiêu Chiêu đến phân xưởng, đã có khá nhiều người có mặt.
Cô vô tình nhìn thấy Lý Kiều Kiều đang trò chuyện vui vẻ với một vài đồng nghiệp.
Lý Kiều Kiều cũng trông thấy cô, nhưng chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi, không thèm để ý.
Những người xung quanh Lý Kiều Kiều nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc, rõ ràng họ đã nghe cô ta nói gì đó không tốt về Tần Chiêu Chiêu.