Tần Chiêu Chiêu gật đầu:
"Vâng, chúng em cùng xưởng, nhưng không cùng dây chuyền."
Nghe vậy, Trương Mỹ Phượng thở phào nhẹ nhõm:
"Không làm chung thì tốt, ở gần cô ta chỉ thêm phiền phức."
Trương Mỹ Phượng vốn chỉ định ghé qua hỏi thăm tình hình của Tần Chiêu Chiêu. Ngồi chơi một lát, thấy cũng đến giờ nấu cơm, cô ấy liền bế Tiểu Bảo về.
Tần Chiêu Chiêu nằm nghỉ một chút, đến 6 giờ thì dậy.
Cô bước vào bếp, nhìn vào chậu thịt vẫn còn khoảng ba, bốn cân sườn.
Liên tiếp mấy ngày nay đều ăn sườn, có hơi ngán, nhưng nếu không ăn sớm thì sợ hỏng mất.
Nghĩ ngợi một lúc, cô quyết định làm món sườn kho.
Bánh nhân hôm qua Trương Mỹ Phượng mang sang cũng đã ăn hết.
Làm bánh tốn nhiều thời gian, cô không muốn làm nữa.
Nấu cơm là nhanh và tiện nhất.
Cô và Lục Trầm đều thích ăn cơm, nên quyết định nấu một bữa đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng.
Cô kho sườn, xào đậu đũa, nấu một bát canh trứng với dưa leo.
Bình nước nóng vẫn còn nước sôi từ hôm qua, cô múc một ít đổ vào chậu để tắm rửa, cảm thấy cả người dễ chịu hẳn lên.
Sau đó, cô đun thêm hai ấm nước nữa.
Đúng bảy giờ, Lục Trầm trở về nhà.
"Hôm nay anh về đúng giờ nhỉ? Rửa tay rồi ăn cơm thôi."
Lục Trầm chưa vội rửa tay mà kéo cô vào lòng, giọng đầy lo lắng:
"Hôm nay đi làm ở xưởng đế giày thế nào? Em chịu được không?"
Tần Chiêu Chiêu không phản đối sự thân mật của anh, dù sao tối qua anh cũng đã ôm cô ngủ suốt đêm.
"Cũng ổn, không mệt như anh nghĩ. Thực ra còn vui nữa."
"Thế thì tốt. Hôm nay anh cứ lo em không quen."
"Không cần lo cho em đâu. Anh không biết công việc của em đơn giản thế nào đâu, chỉ cần bỏ đế giày vào túi giấy thôi.
Không ai ép phải làm bao nhiêu cái, không có áp lực gì cả. Bây giờ anh có thể đi rửa tay ăn cơm chưa?"
Thấy cô nói vậy, Lục Trầm cũng yên tâm hơn, cười đáp:
"Vậy sau này em không cần nấu cơm nữa. Anh sẽ mang đồ ăn từ căng-tin về."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!