Nếu hắn thật sự thoát ra ngoài, ai biết được sẽ gây ra bao nhiêu tội ác nữa?
Tuy nhiên, cô cảm thấy khả năng hắn mò đến khu gia đình là rất thấp. Làm vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
Dù vậy, cô vẫn không dám chủ quan. Đối phương là một kẻ liều mạng, đã mất hết nhân tính, không gì là không dám làm.
Tần Chiêu Chiêu cài then cổng thật chặt từ bên trong.
Sau đó, cô cầm theo con dao chặt củi vào phòng, đặt sẵn trên bàn, rồi leo lên giường đợi Lục Trầm trở về.
Thời gian trôi qua hơn một tiếng. Đến chín giờ, Lục Trầm vẫn chưa về. Cô bắt đầu thấy buồn ngủ.
Đột nhiên, đèn trong phòng tắt phụt.
Thời này, điện không ổn định, ở vùng núi lại càng hay mất điện. Chuyện cúp điện mỗi ngày đã quá quen thuộc, nên cô cũng không để tâm lắm.
Trong ngăn kéo trên bàn có đèn cầy, nhưng cô lười đứng dậy. Nghĩ bụng cứ nằm nghỉ một lát, đợi Lục Trầm về rồi hãy dậy mở cửa.
Cô nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên, một tiếng "cạch" rất khẽ vang lên, khiến cô giật mình tỉnh dậy.
Tiếng động không lớn, nhưng trong màn đêm yên tĩnh, dù chỉ là âm thanh nhỏ cũng có thể nghe rõ mồn một.
Cô lập tức ngồi bật dậy, căng thẳng lắng nghe.
Lặng lẽ bước đến cửa sổ, cô hé màn nhìn ra ngoài.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một bóng đen lặng lẽ đứng giữa sân.
Cả người Tần Chiêu Chiêu lập tức lạnh toát.
Cô vội vàng vươn tay, nắm chặt con dao chặt củi trên bàn.
Bóng đen kia chắc chắn không phải là Lục Trầm!
Dáng người đó cao gầy, ít nhất cũng phải 1m70.
Còn Lục Trầm vóc dáng cao lớn, vai rộng chân dài, nhìn qua đã biết không phải anh.
Quan trọng nhất—Lục Trầm chưa bao giờ phải leo tường vào nhà!
Hơn nữa, cánh cổng đang bị khóa từ bên trong, chứng tỏ kẻ này đã leo tường để vào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!