Tần Chiêu Chiêu ngủ một giấc đến ba giờ chiều mới tỉnh.
Buổi chiều, trời vẫn còn nắng, nhưng đã bớt gay gắt hơn giữa trưa. Đêm đến, chênh lệch nhiệt độ lại lớn, không đắp chăn sẽ dễ bị lạnh.
Cô ra sân kiểm tra đám kỷ tử đang phơi. Mới chỉ nửa ngày mà chúng đã teo tóp đi đáng kể. Nếu thời tiết vẫn duy trì thế này, chỉ khoảng ba, bốn ngày nữa là sẽ khô hoàn toàn.
Mở cổng ra, cô tình cờ thấy Thím Lưu vừa từ nhà Trương Mỹ Phượng bước ra.
Thím Lưu không để ý đến cô, nên Tần Chiêu Chiêu cũng không lên tiếng chào hỏi.
Quay trở vào nhà, đi một vòng cũng chẳng tìm được việc gì để làm, cô cảm thấy thật sự quá buồn chán. Nghĩ bụng, hay là sang nhà Trương Mỹ Phượng chơi một lát giết thời gian.
Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã thấy Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo trên tay, đang đi về phía nhà mình.
"Chị dâu, em vừa định sang nhà chị chơi đây, không ngờ chị lại đến trước rồi!" Tần Chiêu Chiêu bật cười.
Trương Mỹ Phượng ghé sát lại, vẻ mặt đầy thần bí: "Chị có chuyện muốn kể cho em, vào nhà rồi nói."
Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Chuyện gì mà bí mật thế?"
Vào đến nhà, Trương Mỹ Phượng mới đặt Tiểu Bảo ngồi xuống ghế, rồi kéo ghế ngồi sát bên Tần Chiêu Chiêu, hạ giọng nói nhỏ:
"Vừa nãy Thím Lưu sang nhà chị kể, ngày mai Lý Kiều Kiều cũng sẽ đi làm ở xưởng đế giày. Lý Khánh Mai chính là người đã gọi cô ta đến."
Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu không quá bất ngờ. Lý Khánh Mai đã tìm đến cô thì cũng chẳng có gì lạ khi bà ta tìm thêm người khác. Cô chỉ thản nhiên đáp:
"Cô ta đi làm thì cứ làm thôi, em làm việc của em, cô ta làm việc của cô ta, có liên quan gì đâu."
Trương Mỹ Phượng lắc đầu, giọng có chút lo lắng: "Nói thì nói vậy, nhưng em cũng biết Lý Kiều Kiều trước giờ vốn chẳng ưa gì em. Cô ta lại có kiểu tính cách chẳng tốt đẹp gì, sau này làm cùng một chỗ, em vẫn nên cẩn thận một chút. Người đàn bà đó không đơn giản đâu, coi chừng cô ta giở trò sau lưng."
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, ánh mắt đầy tự tin: "Chị cứ yên tâm, em cũng không phải kiểu người dễ bị bắt nạt đâu."
Trương Mỹ Phượng bật cười: “Cũng phải, Lý Kiều Kiều cái miệng thì nhanh hơn cái đầu. Em thông minh hơn cô ta nhiều.”
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, rồi lấy mấy viên kẹo đưa cho Tiểu Bảo.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!