Hai ánh mắt giao nhau, không gian dường như trở nên yên lặng đến mức chỉ còn lại tiếng tim đập rộn ràng.
Rồi anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Cả người Tần Chiêu Chiêu như bị một dòng điện chạy qua, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.
Mãi đến khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cô mới bừng tỉnh, lập tức buông tay khỏi cổ anh, trừng mắt: “Anh vi phạm thỏa thuận rồi!”
Lục Trầm nhướng mày, thản nhiên cãi lại: “Anh có đâu? Em chỉ bảo anh không được leo lên giường em giữa đêm, không được ngủ mà không mặc quần áo. Đâu có nói là anh không được hôn em?”
Tần Chiêu Chiêu sững lại, suy nghĩ một lúc. Hình như… đúng là trong thỏa thuận của cô chỉ có hai điều đó thật.
“Vậy thì bây giờ thêm vào!” Cô nhanh chóng phản bác, “Anh không được nhân lúc em không chú ý mà hôn em. Trước khi em đồng ý, anh không được quyến rũ em.”
Lục Trầm bật cười vì vẻ mặt nghiêm túc của cô: “Được rồi, anh hứa.”
Hứa thì hứa, nhưng có làm theo hay không lại là chuyện khác.
Thấy anh vẫn không chịu buông tay, Tần Chiêu Chiêu nhíu mày: “Anh đã hứa rồi, sao còn không buông?”
Lục Trầm tỏ vẻ vô tội, nhưng cuối cùng vẫn thả cô ra.
Tần Chiêu Chiêu đứng lên, trong lòng không hiểu sao lại thấy bối rối.
Cô vội vàng cầm lấy quần áo đã gấp, đi đến tủ cất đồ. Không quay đầu lại, cô nói: “Vẫn còn thời gian, anh ngủ trưa một lát đi. Đến giờ em sẽ gọi anh.”
Lục Trầm lười biếng đáp: “Được.”
Rồi anh trực tiếp nằm luôn lên giường của cô.
Tần Chiêu Chiêu vừa quay lại thì thấy cảnh này, lập tức nhíu mày: “Anh—”
Lục Trầm nhanh hơn một bước, nhắm mắt, nói như thể đây là điều hiển nhiên: “Anh chỉ chợp mắt một chút thôi, khỏi cần mở giường xếp cho anh.”
Nói xong, anh trở mình nằm thoải mái trên giường cô, như thể chẳng hề nhớ đến thỏa thuận ban nãy.
Tần Chiêu Chiêu: “…”
Cô biết ngay là anh cố ý mà!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!