Tần Chiêu Chiêu không thèm để ý đến lời Lý Kiều Kiều, ánh mắt vẫn bình thản nhìn Trương Mỹ Phượng, nhấn mạnh từng chữ:
“Chị à, chị trả lời câu hỏi của tôi đi. Đây chính là manh mối quan trọng để tìm ra con gà.”
Trương Mỹ Phượng do dự vài giây, rồi ánh mắt dần chuyển hướng sang Lý Kiều Kiều.
Những người khác cũng đồng loạt nhìn cô ta.
Lý Kiều Kiều lúng túng đảo mắt nhìn quanh, giọng nói có phần gượng gạo:
"Mọi người nhìn tôi làm gì?"
Trương Mỹ Phượng khoanh tay, lạnh lùng đáp:
"Là chính cô nói với tôi rằng đã nhìn thấy con gà nhà tôi lởn vởn trước cửa nhà Tiểu Tần, đúng không?"
Lý Kiều Kiều cứng người. Mọi chuyện đã đến nước này, cô ta biết dù có chối cũng không thể lấp l.i.ế.m được. Cố gắng ép xuống cảm giác bất an, cô ta hất cằm, mạnh miệng nói:
"Tôi đúng là đã thấy con gà nhà chị ở trước cửa nhà cô ấy. Tôi nói thật, có gì sai à?"
Tần Chiêu Chiêu thu lại nụ cười, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lý Kiều Kiều:
"Nói thật thì không sao, nhưng vấn đề là chỉ có mỗi cô nhìn thấy. Vậy cô cũng có thể bị nghi ngờ. Giờ nhà tôi đã bị lục soát rồi, có lẽ cũng nên kiểm tra nhà cô xem sao. Ai mà biết được, có khi con gà đang ở nhà cô, rồi cô lại đổ tội cho tôi."
Sắc mặt Lý Kiều Kiều lập tức tái nhợt.
Cô ta không ngờ Tần Chiêu Chiêu lại dám nghi ngờ mình trước mặt mọi người.
Lý Kiều Kiều nghiến răng, cố gắng lấy lại bình tĩnh:
"Tần Chiêu Chiêu, cô đừng có nói bậy! Cô nghĩ ai cũng như cô, tay chân không sạch sẽ à? Mọi người đừng tin cô ta! Con gà nhà Mỹ Phượng chắc chắn là do cô ta giấu đi rồi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!