Thấy Trương Mỹ Phượng nhất quyết mời, Tần Chiêu Chiêu đành nhận lấy, cắn thử một miếng rồi lập tức nhận ra sự khác biệt. "Chị dùng mỡ lợn làm đúng không?"
"Haha, em nhận ra rồi à? Có phải rất thơm không?"
Tần Chiêu Chiêu gật đầu. "Thơm lắm."
Trương Mỹ Phượng nghe cô khen thì vui vẻ, cũng lấy một cái bánh rồi tự ăn.
Trong lúc đó, Tần Chiêu Chiêu kể chuyện Lý Khánh Mai vừa đến tìm cô, bảo có suất làm việc ở xưởng đế giày trong quân khu, hỏi cô có muốn vào làm không.
Trương Mỹ Phượng nghe vậy thì mắt sáng lên. "Thật sao? Đó là chuyện tốt mà! Mỗi tháng được ba mươi đồng đấy."
"Chị nghĩ em làm được không?"
"Được chứ! Đây là cơ hội tốt. Xưởng đế giày đâu phải ai muốn vào là vào được. Nếu không thiếu người, đến quân phu như bọn mình cũng không có cửa đâu.
Năm ngoái khi Lý Kiều Kiều mới đến, chồng cô ta cũng nhờ Lý Khánh Mai giúp xin vào làm, nhưng lúc đó xưởng không thiếu người nên không được nhận.
Lý Khánh Mai là người tốt, cô ấy dành cơ hội này cho em thì em phải biết trân trọng."
"Em hiểu rồi."
"Nếu Tiểu Bảo nhà chị lớn hơn chút, chị cũng muốn vào làm lắm. Mỗi tháng kiếm ba mươi đồng, cuộc sống đỡ vất vả hơn biết bao.
Chờ sang năm Tiểu Bảo được bốn tuổi, chị sẽ cho thằng bé đi nhà trẻ. Lúc đó chị cũng sẽ nhờ Lý Khánh Mai xem có thể giúp chị vào xưởng không."
Thấy Trương Mỹ Phượng rất thích công việc này, Tần Chiêu Chiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Em làm việc này cũng chỉ để giết thời gian thôi. Chờ đến tháng hai năm sau, em thi đỗ chứng chỉ hành nghề y thì sẽ mở một phòng khám nhỏ. Khi đó chị có thể thế chỗ em vào làm."
Nghe vậy, ánh mắt Trương Mỹ Phượng lập tức sáng lên.
"Tiểu Tần, chị cảm ơn em nhiều lắm." Trương Mỹ Phượng nắm lấy tay cô, trong mắt tràn ngập sự biết ơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!