Lý Đại Hải nhanh chóng dẫn người xuống vực tìm kiếm.
May mắn là vực không quá sâu, Tống Tiểu Quân chỉ bị thương, nhưng tên tội phạm bị cậu ấy kéo theo thì chết ngay tại chỗ do đầu đập vào đá."
Nghe đến đây, Tần Chiêu Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy còn lão thần y? Lão ta bị bắt rồi chứ?"
Lục Trầm gật đầu:
"Phải, sau trận đấu súng, lão ta bị thương và bị bắt sống.
Lão thần y thực chất là một tội phạm nguy hiểm, đã bị truy nã suốt ba năm qua.
Trước đây, tổ chức của hắn đã từng bị tiêu diệt, nhưng trong quá trình đó, rất nhiều chiến sĩ của chúng ta đã phải hy sinh.
Không ngờ hắn lại trốn vào Thiên Đường Trại, lấy danh nghĩa ‘thần y’ để tiếp tục hoạt động phi pháp."
Tần Chiêu Chiêu nghe xong, vừa căm phẫn vừa thấy rợn người.
"Thật không ngờ, một nơi như vậy lại tồn tại ngay trong đất nước chúng ta..."
Lục Trầm gật đầu, nhìn cô đầy thâm ý:
"Nếu không nhờ em và nhóm của em đi vào thôn, vô tình để lộ ra manh mối, thì có lẽ đến bây giờ, bọn chúng vẫn còn tiếp tục lộng hành."
Tần Chiêu Chiêu bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Nếu không phải cô và nhóm đồng nghiệp vô tình đến đó, có lẽ bọn họ vẫn chưa bị phát hiện.
Nhưng nghĩ lại, nếu hôm đó không có Lục Trầm cứu cô, có lẽ cô đã không thể toàn mạng quay về.
Nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Có lẽ, cô đã không còn ghét anh như trước nữa...
"Vậy cái chết của tên mặt sẹo, em có bị truy cứu trách nhiệm không?" Tần Chiêu Chiêu thấp giọng hỏi, trong lòng vẫn còn chút bất an.
"Hắn là tội phạm, còn em là tự vệ. Sẽ không ai truy cứu trách nhiệm em đâu." Lục Trầm trấn an, giọng điệu chắc chắn. "Nếu không nhờ các em phát hiện và báo tin, bọn chúng còn tiếp tục hoành hành ngoài xã hội. Các em đã lập công lớn."
Tần Chiêu Chiêu không quan tâm chuyện lập công hay không, chỉ cần cô không phải chịu trách nhiệm về cái chết của tên mặt sẹo là đủ yên tâm rồi.
Hai người trò chuyện rất lâu. Không biết từ lúc nào, mí mắt cô dần nặng trĩu, cuối cùng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau, khi tiếng gà gáy vang lên, Lục Trầm mở mắt ra.
Anh đoán giờ này chắc khoảng năm rưỡi sáng.
Nhìn sang bên cạnh, thấy Tần Chiêu Chiêu vẫn còn ngủ say, anh nhẹ nhàng ngồi dậy, cẩn thận gấp gọn chiếc giường xếp lại. Khi đến bên giường cô, thấy cô đã đá chăn sang một bên, anh cúi xuống, cẩn thận kéo chăn đắp lại cho cô.
Cô gái nhỏ nằm cuộn tròn, hơi thở đều đều, trông giống như một chú mèo lười biếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!