"Anh đừng kê giường sát quá giường em, nửa đêm anh leo lên em cũng không biết đâu."
Lục Trầm bật cười, ánh mắt sáng lên vẻ trêu chọc. "Em phải tin nhân cách của anh chứ. Dù không kê sát giường em, nửa đêm anh vẫn có thể leo lên giường em mà, em cũng đâu có biết."
Tần Chiêu Chiêu trừng mắt nhìn anh. Cô cảm thấy mình luôn thua thiệt trước anh. Rõ ràng những lời này không đứng đắn chút nào, nhưng khi anh nói ra, cô lại chẳng tìm được lý do để phản bác.
Lục Trầm nhìn cô giận dỗi, chỉ thấy cô càng đáng yêu hơn.
Trước đây, sao anh lại mù quáng đến mức không nhận ra người phụ nữ tốt như thế này chứ? Nếu trước kia anh có thêm một chút kiên nhẫn, chịu khó tìm hiểu cô, có lẽ bây giờ họ đã không rơi vào tình cảnh này.
Anh hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc trong lòng.
"Được rồi, cũng không còn sớm nữa. Ngủ đi. Sáng mai anh sẽ dậy sớm nấu bữa sáng."
Nói xong, anh đứng lên đóng cửa, rồi nằm xuống chiếc giường xếp của mình.
Công tắc đèn ở ngay cạnh giường Tần Chiêu Chiêu. Cô vươn tay tắt đèn, rồi nằm xuống giường.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến căn phòng không hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Tần Chiêu Chiêu nằm trên giường, không ngủ được.
Bình thường cô rất dễ ngủ, trời sập cũng chẳng ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Nhưng tối nay, không hiểu sao cô lại cảm thấy khó chịu, lăn qua lăn lại mà vẫn không tìm được tư thế thoải mái.
Cô thậm chí còn tỉnh táo hơn cả ban ngày.
Lục Trầm cũng không khá hơn là bao.
Anh nằm yên trên giường, nhìn trần nhà, tâm trạng rối bời.
Vợ anh đang ở ngay bên cạnh, khoảng cách chưa đầy một cánh tay. Nhưng chỉ có thể nhìn, không thể chạm vào.
Cảm giác này, ai mà hiểu được?
Trước đây không ở cùng, anh còn có thể tự mình giải quyết. Nhưng bây giờ, chỉ còn cách nhẫn nhịn.
Nghe tiếng Tần Chiêu Chiêu lật qua lật lại trên giường, Lục Trầm biết cô cũng chưa ngủ.
Bỗng, giọng cô vang lên trong đêm tối:
"Lục Trầm, anh ngủ chưa?"
Anh hơi bất ngờ vì cô chủ động bắt chuyện, nhưng vẫn đáp:
"Chưa."
"Em không ngủ được, chúng ta nói chuyện một chút nhé."
"Được thôi, em muốn nói gì?"