Hai người vừa mới làm lành, anh không muốn vì chuyện này mà lại khiến cô khó chịu, cũng không muốn để cô có ấn tượng xấu về mình.
Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẻ nghi hoặc. Cô như không tin, nhưng lại cố ý tỏ ra tin tưởng:
“Anh nói thật không?”
“Đương nhiên rồi.” Lục Trầm gật đầu, giọng điềm tĩnh. “Mặc dù anh cảm thấy việc chỉ đọc vài quyển sách y học mà có thể trở thành bác sĩ thì hơi khó tin. Nhưng trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Biết đâu em chính là thiên tài? Anh ủng hộ em.”
Tần Chiêu Chiêu không nhịn được mà cong môi. Cô biết rõ sự tin tưởng này phần lớn là giả vờ, nhưng việc anh để tâm đến cảm xúc của cô cũng đủ khiến cô hài lòng.
“Thế thì tạm được.”
Ngồi phía sau, Trương Mỹ Phượng cũng mỉm cười. Nhìn hai người cuối cùng cũng trở lại bình thường, cô mới thật sự yên tâm.
Chiếc xe Jeep chạy êm trên đường. Dù thỉnh thoảng vẫn xóc nảy nhưng so với xe buýt công cộng thì đã dễ chịu hơn rất nhiều. Nếu là xe buýt, chắc cô đã bị xóc đến mức phổi cũng muốn rơi ra ngoài.
Không khí trong xe dần trở nên nhẹ nhàng. Trương Mỹ Phượng cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.
Chủ đề xoay quanh người phụ nữ mà họ gặp trên xe buýt lúc đến đây.
Trương Mỹ Phượng vẫn cảm thấy khó chịu.
“Chị chưa từng đi nhiều nơi, nhưng cũng chưa bao giờ gặp ai vô lý như thế. Ngay cả Lý Kiều Kiều trong khu gia đình cũng còn có lý lẽ hơn cô ta.”
Tần Chiêu Chiêu chỉ mỉm cười, không quá để tâm. Kiểu người như thế, kiếp trước cô đã thấy quá nhiều.
Mặc dù cô chưa trực tiếp trải qua, nhưng trên mạng xã hội, những chuyện tương tự không hề hiếm.
Ví dụ như có người già bị ngã, được người tốt bụng giúp đỡ, nhưng sau đó lại quay ra đổ tội cho người ta. Đến mức có vị thẩm phán nổi tiếng từng nói một câu gây tranh cãi: "Không phải anh đẩy ngã, tại sao lại đỡ dậy?" khiến người giúp đỡ phải bồi thường một số tiền lớn.
Câu nói ấy đã làm nhiều người mất niềm tin, khiến họ sợ hãi không dám làm việc tốt nữa.
Những chuyện như vậy không hề hiếm gặp, vì thế cô mới có thể bình thản, chẳng hề bất ngờ.