“Mắc lắm. Không bằng tự may. Sống tiết kiệm mới đủ chi tiêu, nếu không chỉ dựa vào tiền trợ cấp của Đại Hải thì không thể đủ.”
Tần Chiêu Chiêu nghe vậy liền im lặng.
Cô vốn không có thói quen sống tiết kiệm. Kiếp trước, cô không thiếu tiền, chỉ cần thích là sẽ mua ngay, không cần suy nghĩ. Điểm này cô thấy mình có phần giống nguyên chủ.
Ba người vừa trò chuyện vừa đi đến căng tin bệnh viện.
Thời này, phần lớn mọi thứ đều cần dùng phiếu mua.
Trong bệnh viện, vé ăn được mua từ trước tại căng tin, sau đó dùng vé để lấy đồ ăn.
Lúc này đã qua giờ ăn, căng tin chỉ còn lại vài món. Họ gọi một phần đậu phụ, giá đỗ trộn miến, đậu đũa xào thịt, khoai tây hầm thịt, bốn chén cơm và một bát canh trứng cải xanh.
Bữa ăn như vậy ở thời này đã được xem là rất thịnh soạn.
Tần Chiêu Chiêu cảm thấy, chỉ cần là đồ ăn trong căng tin thì hương vị thường không ngon lắm, có lẽ do chưa có công nghệ chế biến hiện đại như sau này.
Nhưng vẫn rất tốt cho sức khỏe. Nghĩ vậy, cô cố gắng ăn hết phần của mình.
Ba người còn lại thì ăn rất ngon miệng.
Sau khi dùng bữa, họ cùng đến cửa hàng mậu dịch.
Trương Mỹ Phượng mua táo, chuối, kẹo sữa Bạch Thố và bánh ngọt cho Tiểu Bảo.
Bánh ngọt thời này không phải bánh kem như sau này, mà là loại bánh làm từ trứng, bột mì và sữa bột. Bên ngoài còn phủ một lớp dầu, khi ăn có vị ngọt ngào, rất thơm ngon.
Thấy Tần Chiêu Chiêu có vẻ thích, Lục Trầm liền mua hẳn hai cân.
Tần Chiêu Chiêu vội nói:
“Anh không cần khách sáo với em đâu, em có thể không ăn. Giờ em chưa kiếm tiền, không thể cứ tiêu tiền của anh được.”
Lục Trầm nhìn cô, giọng trầm ấm:
“Tiền của anh là để cho em tiêu mà. Hiếm khi ra ngoài, em cần gì thì cứ mua hết hôm nay, đâu phải lúc nào cũng tiện.”
Lời này làm lòng Tần Chiêu Chiêu khẽ rung động.
Từ trước đến nay, Lục Trầm vẫn rất hào phóng với nguyên chủ. Những gì anh hứa đều thực hiện đầy đủ. Số tiền cô có hiện giờ cũng là ba mươi đồng anh đưa khi cô mới đến đây.
Vì không có chỗ tiêu nên cô vẫn giữ lại. Nếu ở thành phố, với thói quen chi tiêu của nguyên chủ, số tiền này chắc chắn đã hết từ lâu.
Bây giờ, từ lời nói đến hành động, Lục Trầm đều đang cố gắng lấy lòng cô. Điều đó chứng tỏ anh thực sự muốn chung sống với cô.
Nếu vậy, cô cũng nên thử một lần.
Dù sao, nếu ly hôn, cô sẽ trở thành một người từng ly dị.
Cô không để tâm, nhưng người thời này lại rất coi trọng chuyện này. Sau này, dù cô có giỏi giang đến đâu, thì quá khứ đã từng ly hôn vẫn sẽ trở thành một vết nhơ trong mắt người khác.
Quan trọng hơn, Lục Trầm là một người đàn ông tốt.
Xét về mọi mặt, anh đều là một người chồng lý tưởng.
Hiện tại cô là vợ anh, tiêu tiền của anh cũng là điều hiển nhiên.
Nghĩ vậy, cô mỉm cười:
“Đây là anh nói đấy nhé. Em thật sự cần rất nhiều thứ.”
“Em muốn mua gì cứ mua, không cần nói với anh. Cứ chọn đi, anh thanh toán.” Lục Trầm hào phóng đáp.
Trương Mỹ Phượng đứng bên cạnh, nhìn họ mà cảm thấy mình như một cái bóng đèn thừa thãi.