Lục Trầm rất tò mò về những điều Tần Chiêu Chiêu đã trải qua tối qua, nhưng cô không muốn nói, anh cũng không ép. Điều khiến anh thấy thoải mái nhất chính là cách cô gọi anh – "chồng tôi". Nghe đi nghe lại mấy lần, trong lòng anh bỗng thấy dễ chịu vô cùng.
Có vẻ như cô đã dần tha thứ cho anh.
Trương Vi Vi vốn đã chuẩn bị tinh thần rằng Tần Chiêu Chiêu sẽ kể lại hết chuyện hôm qua, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô ấy nhắc đến. Cô ta thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu chuyện bị lật ra ngay trước mặt nhiều người như thế này, chắc chắn cô ta sẽ không chịu nổi.
Lục Trầm cũng không muốn làm căng với Trương Vi Vi, dù sao sau này vẫn còn phải làm việc chung. Anh bình thản nói:
"Dương Khang là một chàng trai tốt. Nếu hai người đến được với nhau, tôi thật lòng chúc phúc."
Sắc mặt Trương Vi Vi tối sầm. Cô ta đã hoàn toàn thất vọng về Lục Trầm, mà Tần Chiêu Chiêu cũng chẳng phải dạng dễ đối phó. Biết không thể chiếm được lợi thế, cô ta đành nhận thua.
"Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không gọi anh là 'anh Lục Trầm' nữa. Mọi người về đi. Tôi ở lại chăm sóc Tiểu Quân. Khi nào bố mẹ tôi đến, phiền anh đón họ đến nhà khách giúp."
Mặc dù bệnh viện có y tá, nhưng vẫn cần người thân chăm sóc Tống Tiểu Quân.
Lục Trầm không phản đối ngay mà chỉ nhàn nhạt đáp: "Cô ở lại trước, tôi sẽ về tìm chiến sĩ khác thay cô. Tiểu Quân còn phải nằm viện ít nhất mười ngày, nửa tháng. Bệnh viện của doanh trại cũng cần người nữa."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!