Tần Chiêu Chiêu bật cười, ánh mắt bình thản:
"Sao tôi phải lo? Anh nghĩ tôi sợ Trương Vi Vi cướp Lục Trầm sao? Nếu anh nghĩ vậy thì đúng là coi thường tôi quá rồi. Dù là đàn ông hay phụ nữ, nếu lòng họ không đặt ở chỗ mình, thì có cố giữ cũng vô ích thôi."
Lời nói của cô không chỉ là câu trả lời, mà còn như một lời nhắc nhở dành cho Dương Khang.
Anh ta khẽ sững người. Hôm qua, Trương Vi Vi đã nói lời chia tay với anh ta, cũng đã giải thích rất nhiều điều. Bề ngoài, anh ta tỏ ra chấp nhận, nhưng trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai, vẫn còn một chút hy vọng mong manh.
Nhưng khi nghe những lời của Tần Chiêu Chiêu, tâm trạng rối bời trong anh ta dường như được tháo gỡ. Một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa.
"Cô nói đúng… Cô không hề giống như những lời đồn đại."
Tần Chiêu Chiêu nhún vai, thản nhiên đáp:
"Anh cũng nói rồi đó, chỉ là lời đồn thôi. Tôi không bao giờ đánh giá ai chỉ qua lời kể của người khác. Vì mỗi người có một góc nhìn khác nhau, mà chuyện truyền miệng thì thế nào cũng bị sai lệch."
Dương Khang trầm ngâm một lát rồi gật đầu, ánh mắt đầy đồng tình.
"Đúng là tôi đã quá hời hợt."
Tần Chiêu Chiêu chuyển sang chuyện khác:
"Anh có biết Tống Tiểu Quân được đưa đến bệnh viện nào không?"
"Bệnh viện Nhân dân số 1 Đông Lăng. Cô hỏi để làm gì?"
"Tống Tiểu Quân bị thương, tôi cũng có trách nhiệm. Ngày mai tôi muốn đến bệnh viện thăm cậu ấy."
Thực ra, cô còn muốn xem liệu mình có thể giúp đỡ gì dựa trên kinh nghiệm trước đây hay không.
Dương Khang gật đầu:
"Ừ, bệnh viện Nhân dân thành phố có nhiều bác sĩ giỏi, chắc cậu ấy sẽ ổn thôi."