Trương Mỹ Phượng vẫn chưa yên tâm, bước tới vén áo Tần Chiêu Chiêu lên xem thử. Thấy vết sưng đã bớt, cô mới gật đầu: "Cũng khá hơn rồi đấy, xem ra chườm lạnh có tác dụng. Hay để chị chườm thêm lần nữa cho em nhé? Dù sao chị cũng chưa buồn ngủ."
"Không cần đâu chị ạ."
"Không sao mà, chườm thêm lần nữa, có khi ngày mai hết sưng hẳn. Chồng chị chắc chưa về ngay đâu. Em ngồi chờ một lát, chị đi lấy ít nước giếng." Nói rồi, cô cầm chậu ra ngoài.
Tần Chiêu Chiêu nhìn theo bóng lưng Trương Mỹ Phượng, trong lòng có chút áy náy. Chị ấy quá tốt bụng, đến mức cô cảm thấy mình làm phiền quá nhiều. Nếu biết trước thế này, có lẽ cô đã không đến đây.
Chẳng bao lâu sau, Trương Mỹ Phượng quay lại, trên tay là một chậu nước mát lạnh. Cô đặt chậu lên giá rửa mặt, nhúng khăn vào rồi vắt khô, cẩn thận đắp lên lưng Tần Chiêu Chiêu.
"Chị dâu, làm phiền chị quá, em thấy ngại quá đi. Khuya thế này mà còn để chị phải chăm sóc em nữa."
Trương Mỹ Phượng bật cười: "Có gì đâu mà phiền. Nếu không phải tại chị, em đâu phải chịu đau như vậy. Em không trách chị, chị đã mừng lắm rồi. Giờ giúp em chút chuyện này, chị cũng thấy nhẹ nhõm hơn."
Tần Chiêu Chiêu nắm lấy tay chị, ánh mắt chân thành: "Chị dâu, em đã nói rồi, em không trách chị đâu. Là em tự muốn đi theo thôi, chẳng liên quan gì đến chị. Chị đừng nghĩ về chuyện đó nữa."
"Chị không nghĩ gì đâu, nhưng mà này, chẳng phải em là người khách sáo trước sao?" Trương Mỹ Phượng dịu dàng nói, rồi vỗ nhẹ lên tay cô. "Nói thật nhé, chị xem em như em gái ruột của mình rồi. Chị muốn đối tốt với em."
Một câu nói đơn giản, nhưng khiến lòng Tần Chiêu Chiêu ấm áp lạ thường. Sống mũi cô bỗng cay cay.