Tần Chiêu Chiêu hít sâu một hơi, ánh mắt chợt trở nên sắc bén.
“Chị biết không? Cô ta rạch một vết lên tay mình rồi lớn tiếng hét rằng chính em đã làm điều đó. Cô ta còn cười và nói rằng làm như vậy sẽ khiến Lục Trầm ghét em, thậm chí ly hôn với em.”
Trương Mỹ Phượng há hốc mồm, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.
“Trời ơi, cô ta điên rồi sao? Không lạ khi em gọi cô ta là kẻ thần kinh, đúng là không sai chút nào! Một người bình thường sao có thể làm ra những chuyện biến thái như vậy?”
Tần Chiêu Chiêu nhếch môi, ánh mắt thoáng vẻ giễu cợt.
“Sau đó em nghĩ, mình không thể để cô ta vu oan như thế được. Thế là em cậy vết thương cũ trên tay, bôi máu của cô ta lên tay mình, rồi cũng lớn tiếng hét lên rằng chính cô ta đã làm vậy với em.”
Nói đến đây, Tần Chiêu Chiêu bật cười, nhớ lại vẻ mặt sững sờ của Trương Vi Vi lúc ấy.
Trương Mỹ Phượng cũng không nhịn được mà cười phá lên.
“Em phản ứng nhanh thật đấy! Nếu là chị, chắc lúc đó chị đứng đơ ra, không biết phải làm gì luôn! Thế rồi sao nữa?”
“Lúc đó, các chiến sĩ trong trạm y tế nghe tiếng liền chạy vào, chính trị viên Hứa của doanh trại cũng được gọi đến. Chị không tưởng tượng nổi đâu, phòng bệnh chật kín người!”
Tần Chiêu Chiêu nhấp một ngụm nước, tiếp tục kể với vẻ bình thản:
“Chính trị viên Hứa hỏi chuyện gì xảy ra. Trương Vi Vi liền vu cáo em. Cô ta nói rằng em không hài lòng việc Lục Trầm đi đón bố mẹ cô ta, nên đã cầm dao rạch vào tay cô ta và bắt cô ta tránh xa anh ấy.
Mà chị cũng biết đấy, em đâu phải người có tiếng tốt gì trong doanh trại. Mọi người sẵn đã có định kiến với em, nên khi cô ta nói vậy, họ đều tin.”
Trương Mỹ Phượng cau mày: “Vô lý thật! Rồi em làm gì?”
Tần Chiêu Chiêu nhún vai:
“Em biết dù có nói sự thật, họ cũng không tin ngay. Nhưng em vẫn kể lại mọi chuyện, không bỏ sót chi tiết nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!