Tần Chiêu Chiêu lao nhanh đến chỗ Trương Vi Vi đang nằm trên mặt đất, nắm lấy cánh tay bị thương của cô ta, rồi dùng máu từ vết thương đó bôi lên chính vết thương của mình. Sau đó, cô cũng ngồi phịch xuống đất, mặt mày tái nhợt.
Tiếng kêu cứu của cô còn thảm thiết hơn cả Trương Vi Vi:
"Cứu tôi với! Có ai không, cứu tôi với!"
Hành động bất ngờ và liên tiếp của Tần Chiêu Chiêu khiến Trương Vi Vi sững sờ, há hốc mồm không nói nên lời. Cô ta thậm chí quên mất cả việc tiếp tục màn kịch của mình.
Tần Chiêu Chiêu diễn rất nhập tâm, như thể vừa bị ai đó đâm thẳng vào phổi. Cô vò rối tóc, lết từng bước ra phía cửa, miệng không ngừng rên rỉ thảm thiết.
Tiếng kêu thất thanh của cô không chỉ khiến tên tội phạm đang bất tỉnh bị đánh thức mà còn làm các chiến sĩ bên ngoài và Dương Khang trong phòng khám giật mình hoảng hốt. Tưởng rằng tên tội phạm đã tỉnh lại và tiếp tục tấn công người khác, họ lập tức lao đến.
Vừa bước vào phòng, họ nhìn thấy tên tội phạm bên ngoài vẫn còn hoảng sợ, mắt dán chặt vào hướng phòng pha chế. Nhưng điều đáng sợ hơn cả chính là tiếng la hét thảm thiết bên trong.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!