Bên phía nhà Từ Như Ý và Đại Tráng, hai người đã quay về từ năm, sáu năm trước, hiện đều làm việc tại xưởng của Tần Chiêu Chiêu.
Con gái nhỏ của họ – Miêu Miêu – nay đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Không chỉ có nhan sắc, con bé còn chăm chỉ học hành, thi đỗ vào một trường sư phạm địa phương.
Miêu Miêu là một cô gái có chí tiến thủ, thành tích luôn đứng đầu. Nếu tiếp tục giữ vững phong độ, rất có thể con bé sẽ được giữ lại trường để giảng dạy sau khi tốt nghiệp.
Hiện tại, chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là đến Tết. Những đứa trẻ đi học xa đều rục rịch trở về nhà, cả gia đình chuẩn bị quây quần sum họp.
Hôm ấy, tan làm xong, Tần Chiêu Chiêu trở về nhà.
Lục Quốc An đã nghỉ hưu. Khi còn trẻ, ông từng tham gia chiến đấu, lúc ấy cơ thể còn khỏe nên không cảm nhận được tác động của những vết thương cũ. Nhưng đến tuổi già, bệnh tật bắt đầu kéo đến.
Biết vậy, Tần Chiêu Chiêu đã kê đơn thuốc Đông y để ông mang về nhà dùng, giúp giảm bớt những cơn đau nhức do tuổi tác.
Thím Lý – người giúp việc lâu năm của nhà họ – đã về quê từ vài năm trước.
Bây giờ, bọn trẻ đều đã lớn, công việc trong nhà cũng không còn quá nhiều, nên gia đình quyết định không thuê người giúp việc nữa.
Dù đã có nhà riêng, nhưng Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm vẫn thích ở lại nhà cũ cùng mẹ chồng. Sống chung nhiều năm, hai mẹ con đã quá hiểu và quý trọng nhau, chẳng có chút bất tiện nào.
Căn hộ mà Tần Chiêu Chiêu được chia có ba phòng ngủ, hai phòng khách, còn Lục Trầm cũng có một căn tương tự ở khu quân đội.
Thế nhưng, cả hai căn hộ ấy đều bỏ trống, chỉ thỉnh thoảng ghé qua. Họ vẫn thích trở về căn nhà cũ, nơi có gia đình, có những kỷ niệm đã gắn bó bao năm.
Dư Hoa thấy con dâu về, vội vàng ra đón.
Tần Chiêu Chiêu đưa túi thuốc Đông y đã mang về, nhẹ giọng: "Mẹ, đây là thuốc đã phối sẵn cho bố."
Dư Hoa đón lấy, mỉm cười: "Vất vả cho con rồi. Vào phòng khách nghỉ ngơi một lát đi, đợi Lục Trầm về rồi chúng ta cùng ăn cơm."
Tần Chiêu Chiêu đi vào phòng khách, thấy bố chồng đang ngồi trên ghế bành đọc báo, liền hỏi: "Bố, hôm nay bố thấy thế nào rồi ạ?"
Lục Quốc An đặt tờ báo xuống, cười ha hả: "Có con giúp xoa bóp bấm huyệt hằng ngày, lại uống thuốc Đông y đều đặn, bố thấy khỏe hơn nhiều rồi. Đợi An An, An Ninh và An Bang về, bố muốn để chúng thấy ông nội vẫn mạnh khỏe như trước đây!"
Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp: "À, vừa rồi bố có bàn với mẹ con chuyện đính ước của An Ninh và cô gái nhà họ Từ. Năm nay An Ninh đã mười tám, năm sau tốt nghiệp. Chúng ta có nên tính trước chuyện hôn sự cho hai đứa không?"
Tần Chiêu Chiêu nghe vậy, trong lòng cũng khẽ động.
Lần trước gặp Từ Như Ý, cô ấy có nói về Miêu Miêu—cô bé ấy ở trường vô cùng xuất sắc, rất nhiều chàng trai theo đuổi, khiến con bé bối rối không biết phải làm sao.
Tần Chiêu Chiêu vốn rất thích Miêu Miêu, cô bé ấy điềm đạm, chín chắn, tính tình ổn định, đúng là một cô gái hiếm có. Trước đây, hai đứa trẻ cũng từng chơi với nhau một thời gian, nhưng sau này mỗi người học một nơi, cơ hội gặp gỡ ít dần.
Cô lo lắng nếu không quyết định sớm, Miêu Miêu có thể bị người khác giành mất. Nghĩ vậy, cô gật đầu đồng tình:
"Con cũng đang nghĩ như bố. Đợi An Ninh về, hỏi ý nó trước. Nếu thằng bé đồng ý, chúng ta cứ định trước chuyện hôn sự, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn luôn."
"Ừ, bố mẹ cũng nghĩ như vậy. Cả nhà mình ai cũng thích Miêu Miêu, con bé rất hợp với An Ninh."
Buổi tối, khi Lục Trầm tan làm về, nghe nhắc đến chuyện này, anh cũng gật đầu đồng ý. Một cô gái xuất sắc như Miêu Miêu, ai mà không quý chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!