Sau khi chỉnh trang lại trang phục, cô rời khỏi nhà, hướng đến Y Vụ Sở của doanh trại.
Cô muốn nhờ bác sĩ Dương Khang kiểm tra xem liệu mình có bị tổn thương xương hay nội tạng gì không, vì hiện tại phần lưng đau nhói hơn hẳn lúc đầu.
Ở kiếp trước, mỗi khi đau ốm, cô đều được ông nội kê thuốc và điều trị, chưa bao giờ phải tự chữa cho mình. Vì vậy, bây giờ cô chỉ có thể tìm đến Dương Khang.
Khi bước ra khỏi nhà, trời vẫn chưa đến năm giờ chiều, nhưng mỗi bước đi đều kéo theo từng cơn đau nhức buốt đến tận xương.
Quãng đường vốn chỉ mất mười phút, nhưng hôm nay cô phải đi gần hai mươi phút mới tới nơi.
Người lính gác cổng vẫn là cậu lính hôm qua đã ngăn cô lại. Nhận ra cô, cậu ta không hỏi han gì mà trực tiếp cho vào.
Vì đã từng đến đây một lần, cô không cần dò dẫm mà đi thẳng đến cửa.
Trong sân của phòng khám, có vài chiến sĩ mặc quân phục đang ra vào. Bên trong phòng, cũng có hai người lính đang ngồi đợi khám bệnh. Cô vừa bước vào, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía cô.
Trương Vi Vi từ phòng điều trị bước ra, trên tay cầm chai truyền dịch.
Lục Trầm vừa đưa đến một tên tội phạm bị trúng đạn ở tay và chân. Sau khi Dương Khang thực hiện ca phẫu thuật, Trương Vi Vi là người thay dung dịch truyền cho hắn.
Vừa thay xong, cô ta bước ra ngoài thì trông thấy Tần Chiêu Chiêu đang đứng giữa sân.
Hôm nay, Tần Chiêu Chiêu mặc áo thun trắng tay lỡ, quần ống thẳng màu đen, áo sơ vin gọn gàng, chân đi đôi giày da nhỏ đen bóng loáng.
Mái tóc đen nhánh, mềm mại buộc lỏng sau đầu.
Chỉ là trang phục đơn giản, nhưng khoác lên người cô lại trông thật tinh tế và thanh lịch.
Trương Vi Vi khẽ nhếch môi.
Lục Trầm chắc hẳn đã giải thích rõ mọi chuyện với cô rồi, vậy cô đến đây để làm gì?
Muốn thị uy với mình sao? Hay muốn khiến mình bẽ mặt trước mọi người?
Nghĩ đến tính cách kiêu ngạo của Tần Chiêu Chiêu, Trương Vi Vi khẽ cười đầy ẩn ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!