Tần Chiêu Chiêu tiến lên một bước, giọng ôn tồn nhưng cứng rắn:
"Bà lựa chọn đúng rồi. Đây là cơ hội để tự cứu lấy mình. Nói đi, đứa trẻ đang ở đâu?"
Người phụ nữ trung gian vẫn lấn cấn chuyện tiền bạc. Bà ta chần chừ một chút rồi hỏi:
"Cô nói sẽ bù tiền cho tôi… là thật chứ?"
Tần Chiêu Chiêu gật đầu chắc chắn:
"Tất nhiên là thật."
Bà Lý cũng tiếp lời, giọng nghiêm nghị:
"Bà cứ yên tâm! Lời cô ấy nói có trọng lượng. Chỉ cần Đại Nha bình an trở về, số tiền này sẽ do con trai tôi chi trả."
Nghe vậy, người phụ nữ trung gian mới yên tâm gật đầu:
"Được, vậy tôi sẽ thử. Đứa trẻ đang ở nhà một người họ hàng bên nhà chồng tôi. Nhà đó rất quý con bé, nhưng cách đây hơi xa."
Lục Trầm từ nãy giờ im lặng quan sát, giờ mới lên tiếng:
"Không sao, tôi lái xe đưa mọi người đến đó."
Người phụ nữ trung gian do dự:
"Nhưng không thể kéo cả đám đông đến đó được. Nếu quá nhiều người xuất hiện, sẽ gây chú ý, không tốt cho việc đưa đứa trẻ về."
Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm đều là người ngoài, nếu đi cả thì rất dễ bị nghi ngờ. Lục Trầm chắc chắn phải đi vì anh là người lái xe, vậy chỉ còn một suất nữa.
Tần Chiêu Chiêu suy nghĩ rồi nói:
"Vậy tôi ở lại, để chồng con bà đi cùng."
Bà Lý lập tức nắm lấy tay cô, lắc đầu:
"Không được! Tôi muốn cô đi theo, có cô tôi mới yên tâm."
Bà quay sang nhìn con trai và con dâu, ánh mắt lạnh lùng:
"Hai đứa đưa Nhị Nha về đi. Tôi sẽ đích thân đón Đại Nha."
Dứt lời, bà Lý định quay người đi, nhưng bỗng nhớ đến số tiền mà Trương Nam đã nhận khi bán con gái. Không có tiền thì sẽ rất khó đòi lại Đại Nha.
Bà quay lại, đưa tay ra trước mặt Trương Nam, giọng nói đầy vẻ uy quyền:
"Đưa tiền bán con gái cho tôi."
Trương Nam run lên. Đến giờ phút này, cô ta mới thật sự hối hận. Nếu biết trước mọi chuyện thành ra thế này, cô ta đã không bốc đồng mà đưa Đại Nha đi.
Nhưng giờ hối hận cũng đã muộn.
Cô ta lưỡng lự chưa kịp phản ứng thì Lâm Bân đã lạnh lùng giật lấy túi xách của vợ, lật ngược lại. Một xấp tiền rơi xuống đất.
Hắn nhặt tiền lên, không nói một lời nào, đưa hết cho mẹ:
"Mẹ, con đi cùng mẹ."
Nhưng bà Lý chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt, giọng nói đầy thất vọng:
"Anh đi làm gì?"
Lâm Bân biết mẹ vẫn chưa nguôi giận, hắn cắn răng nói:
"Con muốn đi cùng để đón Đại Nha về."
Bà Lý cười nhạt, ánh mắt sắc bén như dao cắt:
"Đại Nha không có người bố như anh. Đừng có giả vờ giả vịt nữa.
Chỉ cần đón được con bé về, tôi sẽ lập tức đưa nó về quê. Đợi đến khi ổn định, nó sẽ được đi học như bao đứa trẻ khác.
Mỗi tháng, anh chỉ cần gửi 20 đồng tiền học phí, còn lại tôi sẽ lo liệu.
Từ nay về sau, tôi và Đại Nha sẽ không bước chân vào nhà anh thêm một lần nào nữa!"
Dứt lời, bà quay mặt đi, không muốn nhìn thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!