Lời này khiến Tần Chiêu Chiêu sững sờ.
Lục Trầm đang lái xe, cũng bất giác nhìn bà Lý qua gương chiếu hậu.
"Bà nghi ngờ con trai mình không đi báo án sao?"
Bà Lý im lặng một lát rồi khẽ gật đầu.
"Vì sao bà lại nghĩ vậy?" Tần Chiêu Chiêu hỏi tiếp.
Bà Lý thở dài, giọng bà pha lẫn lo âu lẫn chút đau lòng:
"Tôi không rõ nữa... chỉ là linh cảm thôi. Cháu gái tôi mất tích, tôi lo lắng đến mức không ăn không ngủ được. Vậy mà con dâu tôi vẫn có tâm trạng tổ chức sinh nhật cho đứa con gái thứ hai.
Con gái lớn của nó mất tích mà nó cứ như chẳng hề liên quan. Tôi hiểu nó không thích đứa bé này, luôn coi con bé là gánh nặng, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của nó và con gái nhỏ.
Nhưng giờ con bé mất tích, sống chết chưa rõ, nó vẫn có thể vui vẻ tổ chức tiệc sinh nhật sao? Tôi thật sự nghi ngờ... nghi ngờ chuyện này có liên quan đến con dâu tôi."
Bà cụ vốn không định nói ra điều này. Dù sao bà cũng chẳng có chứng cứ, chỉ là một sự hoài nghi trong lòng.
Nhưng ánh mắt chân thành và đáng tin của Tần Chiêu Chiêu cùng Lục Trầm khiến bà cảm thấy an tâm. Sau một hồi do dự, bà quyết định nói thật.
Nghe xong, cả Tần Chiêu Chiêu lẫn Lục Trầm đều không khỏi kinh ngạc.
Nghĩ kỹ lại, hành vi của con dâu bà Lý thực sự rất đáng ngờ.
Tần Chiêu Chiêu cau mày:
"Bà thậm chí còn nghi ngờ cả con trai mình sao? Bà nghĩ anh ấy và vợ đã thông đồng với nhau à?"
Bà Lý lại lắc đầu, giọng bà trầm xuống:
"Ban đầu, con trai tôi chắc chắn không biết gì cả. Nhưng sau khi tôi bảo nó đi báo cảnh sát, con dâu tôi lại một mực ngăn cản.
Tôi nghĩ... có lẽ con dâu tôi đã nói gì đó với nó. Có thể sau khi biết sự thật, nó đã chọn im lặng, đứng về phía vợ mình.
Bởi vì từ lúc đó, mỗi lần tôi đề nghị đi công an, con trai tôi đều tìm cách ngăn cản tôi."
Không gian trong xe chợt trở nên im lặng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng gió bên ngoài.
Bà Lý thở dài, giọng khàn đặc:
"Mọi chuyện đúng như tôi đã kể. Giờ tôi cảm thấy con trai tôi cũng bị cuốn vào cùng với con dâu rồi..."
Lục Trầm nãy giờ vẫn lắng nghe, lúc này mới lên tiếng:
"Không thể nào. Bà nghĩ nhiều quá rồi. Dù có không thích con gái lớn đến đâu, đó vẫn là con ruột mà. Sao hai người đó có thể làm điều gì tổn hại đến con bé được chứ?
Bà đừng suy nghĩ lung tung nữa. Giờ con sẽ đưa bà đến đồn công an xem tình hình thế nào."
Bà Lý gật đầu, ánh mắt lóe lên tia hy vọng mong manh.
"Tôi cũng chỉ mong rằng chúng nó đã báo án. Hy vọng bây giờ công an đang giúp tôi tìm cháu gái..."
Nói xong, bà lão thở dài nặng nề.
Lục Trầm khởi động xe, phóng nhanh về phía đồn công an.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!