Lục Trầm đặt điện thoại xuống rồi nhanh chóng đi vào bếp.
Ngồi trên ghế sofa, Lục Quốc An và Lục Phi đều hiếu kỳ.
"Chuyện gì thế? Ai gọi vậy?" Ông Lục cất tiếng hỏi.
Lục Phi cũng tò mò không kém:
"Có phải tin tức về đứa trẻ không?"
Lúc này, Tần Chiêu Chiêu đang chăm chú lắng nghe thím Lý kể chuyện phong tục quê nhà. Nghe thấy bước chân vội vã của chồng, cô ngước lên. Vừa nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô lập tức đoán rằng đã có chuyện xảy ra.
Cô vừa định hỏi thì Lục Trầm đã lên tiếng trước:
"Chiêu Chiêu, có người gọi tìm em."
"Điện thoại tìm em sao?" Tần Chiêu Chiêu đứng dậy, phủi sạch bột trên tay.
Lục Trầm gật đầu.
"Anh có biết ai gọi không?"
"Anh không rõ. Là một bà cụ, nghe giọng có vẻ đã lớn tuổi."
"Anh không hỏi bà ấy là ai à?"
"Bà ấy nói mình họ Lý, nghe rất gấp gáp. Bà ấy chỉ bảo em nghe máy, có việc quan trọng cần nhờ."
"Họ Lý ư?"
Tần Chiêu Chiêu vừa suy nghĩ vừa nhanh chóng đi đến chỗ điện thoại, nhấc ống nghe lên:
"Alo, tôi là Tần Chiêu Chiêu đây. Ai vậy? Tìm tôi có chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói run rẩy, nhưng quen thuộc:
"Là tôi đây! Chúng ta gặp nhau ở trung tâm thương mại Ngọc Sơn mấy hôm trước. Cô còn đưa tôi danh thiếp..."
Tần Chiêu Chiêu sững người một giây, rồi ngay lập tức nhớ ra.
"Bà ơi! Là bà sao? Có chuyện gì vậy ạ?"
Đột nhiên, bên kia vang lên tiếng khóc.
Tim Tần Chiêu Chiêu chùng xuống, linh cảm có chuyện chẳng lành. Cô lập tức nghĩ đến Đại Nha – đứa trẻ đi cùng bà hôm đó.
"Bà đừng khóc, có chuyện gì thì từ từ nói cho con nghe."
Bà Lý nghẹn ngào một lúc mới nói thành lời:
"Đại Nha mất tích rồi! Cả ngày hôm qua đến giờ, tôi không thấy con bé đâu. Nhà tôi đã tìm khắp nơi, con trai tôi còn đăng tin tìm người trên báo, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì..."
Tần Chiêu Chiêu sững sờ.
"Bà đã báo cảnh sát chưa?"
"Chưa... chưa báo."
"Sao ạ? Trẻ con mất tích sao không báo cảnh sát? Họ có chuyên môn, có thể tìm được cháu bé nhanh hơn chứ! Sao bà lại gọi cho con?"
Giọng bà Lý càng lúc càng gấp gáp:
"Tôi không thể giải thích rõ ràng qua điện thoại được. Phí gọi đắt quá, tiền trong thẻ điện thoại của tôi sắp hết rồi. Cô có thể đến gặp tôi được không? Tôi đang ở trước trung tâm thương mại Ngọc Sơn. Tôi chỉ biết tìm cô thôi, cô nhất định phải đến giúp tôi..."
Câu nói còn dang dở thì cuộc gọi đột ngột bị cắt.
Tần Chiêu Chiêu vội vàng đặt ống nghe xuống, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Lục Trầm đứng bên cạnh đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại. Ánh mắt anh trầm xuống.
Hóa ra đứa trẻ bị mất tích trong mẩu tin tìm người mà bố anh vừa đọc trên báo lại là một người mà anh biết.
Cô bé mất tích thường sống cùng bà nội ở quê, bố mẹ thì làm việc xa nhà, lạnh nhạt với con gái đến mức đi chơi chung cũng không nỡ mua cho con một cây kẹo hồ lô.
Lúc này, Tần Chiêu Chiêu đang nói chuyện điện thoại, vẻ mặt căng thẳng.
"Để anh đi cùng em."
Cô gật đầu đồng ý.
Lục Trầm bế con trên tay, lập tức trao lại cho bố và anh cả Lục Phi, nhờ họ trông giúp một lát.
Cả Lục Quốc An lẫn Lục Phi đều tò mò, bởi họ đã nghe loáng thoáng câu chuyện qua điện thoại, nhưng chưa hiểu rõ đầu đuôi.
Thấy con dâu có vẻ lo lắng, Lục Quốc An hỏi: "Có chuyện gì thế? Sao Chiêu Chiêu lại nói đến báo cảnh sát?"
Tần Chiêu Chiêu quay về phòng, lấy một chiếc áo bông dày mặc vào rồi cầm theo một chiếc áo khoác quân đội đưa cho chồng.
"Trong nhà ấm hơn ngoài trời nhiều, mặc ít quá ra ngoài dễ bị lạnh lắm," cô dặn dò.
Lục Trầm nhận lấy áo từ tay vợ, vừa mặc vào vừa giải thích: "Liên quan đến chuyện đứa trẻ mất tích mà bố vừa đọc trên báo. Bà nội của bé ấy gọi nhờ Chiêu Chiêu giúp tìm kiếm. Bọn con phải đến đó ngay."
Nghe vậy, cả hai người đàn ông đều sửng sốt.
Họ còn chưa kịp hỏi gì thêm thì Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm đã vội vã rời đi.
Khu gia đình quân đội cách trung tâm thành phố khá xa, nếu đi xe buýt cũng phải mất ít nhất hai mươi phút. Nhưng trong tình huống khẩn cấp này, đợi xe buýt không phải là lựa chọn tốt nhất, chưa kể nếu không may phải đợi lâu thì có thể mất đến nửa tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!