Lục Trầm kéo ghế ngồi cạnh Tần Chiêu Chiêu, định giúp cô nặn bánh bao.
Cô vỗ nhẹ lên tay anh: "Anh đi xem An An và An Ninh đã dậy chưa, rồi bế hai đứa về đây."
"Được, anh đi ngay." Anh đứng dậy, đi về phòng mẹ.
Lục Phi cũng có ý muốn giúp một tay nhưng bị mẹ gạt đi ngay: "Nhiều người làm rồi, không cần con đâu. Ra phòng khách chơi với bọn trẻ đi."
Thanh Thanh và Á Á rất thích làm bánh bao, nhưng hai cô bé chỉ nghịch nhiều hơn là làm, vậy mà vẫn bướng bỉnh không chịu rời đi.
Dư Hoa nhìn hai đứa trẻ lí lắc cũng chỉ cười, để mặc chúng chơi đùa.
Lục Phi ra phòng khách, thấy cha đang đọc báo, vẻ mặt trầm ngâm.
"Bố, bố đọc gì mà trông căng thẳng thế?"
Ông Lục không rời mắt khỏi tờ báo, giọng đầy bất bình: "Trên đây có thông báo tìm trẻ lạc. Một đứa trẻ sáu tuổi mất tích. Bố mẹ gì mà vô trách nhiệm, trẻ nhỏ như vậy cũng để lạc được!"
Lục Phi tặc lưỡi: "Có khi nào chỉ là đi lạc thôi không? Ở Hải Thị trị an tốt lắm, cảnh sát tuần tra dày đặc, bọn buôn người dám hoạt động à?"
"Hy vọng là vậy. Nếu không phải bị bắt cóc thì chắc sớm muộn gì cũng tìm thấy thôi."
Lúc này, Lục Trầm bế An An và An Ninh quay về, vừa hay nghe thấy cuộc trò chuyện.
Anh hỏi: "Bố nói chuyện gì thế? Nhà nào mất con à?"
Lục Phi nhanh chóng đỡ lấy An An từ tay anh, giải thích: "Bố đọc báo thấy thông báo tìm trẻ lạc. Một đứa bé sáu tuổi bị mất tích, bố lo bị bọn buôn người bắt cóc."
Lục Trầm ngồi xuống sofa, nhẹ nhàng vỗ về An Ninh rồi nói: "Bố đừng lo quá. Dịp Tết ai cũng bận về nhà đoàn tụ, bọn buôn người cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, ở Hải Thị, chiến dịch chống buôn người đang được đẩy mạnh, ai dám liều lĩnh chứ?"
Lục Trầm trầm ngâm, suy xét từng khả năng có thể xảy ra. Sau một hồi cân nhắc, anh khẽ lắc đầu:
"Theo kinh nghiệm của em, chuyện này ít khả năng liên quan đến bọn buôn người lắm."
Nghe vậy, Lục Phi liền hưởng ứng ngay:
"Bố xem, Lục Trầm cũng nghĩ thế mà. Con cho rằng đứa bé chỉ bị lạc, sau đó được ai đó tốt bụng đưa về nhà. Nếu họ thấy tin tức trên báo, chắc chắn sẽ nhanh chóng đưa con bé về thôi."
Ông Lục chậm rãi gật đầu, giọng ông trầm xuống:
"Hy vọng là vậy."
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí trầm lắng trong phòng.
Lục Trầm đang đứng gần nhất, anh ôm con bước vài bước đã đến bàn, nhấc máy lên:
"Alo, xin chào."
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói già nua, có phần run rẩy và đầy lo lắng:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!